Nhưng sự chú ý của anh không đặt trên con Husky kia, mà đến bên cạnh Kha Âm, xua tay nói: "Không có việc gì, tôi thấy chúng nó cũng không sao? Nhưng đêm qua rốt cuộc sảy ra chuyện gì?"
Kha Âm liền cho Dạ Dung Lâm xem video. Lúc nhận di động, anh nhìn trộm qua bàn tay của Kha Âm. Không giống như lúc đeo găng tay, mỗi ngón đều trắng trắng mềm mềm, móng tay cắt gọn sạch sẽ.
Dạ Dung Lâm xem xong video, cũng không nhịn được nở nụ cười: "Con chó này đúng là thành tinh rồi."
Kha Âm vẫn thấp thỏm, ngẩng đầu lên nhìn anh, Dạ Dung Lâm trả lại điện thoại cho cô, cười đến sáng lán: "Làm sao, lo lắng tôi sẽ mắng người?"
Cô do dự một chút, gật gật đầu: "Thật xin lỗi, tạo cho ngài phiền toái như vậy."
"Không cần xin lỗi." Nghiêm túc đứng lên, vừa lúc đứng cạnh bàn, anh duỗi tay ôm hai con mèo một cách thuần thục, trầm ngâm một lát mới nói: "Nhìn ra được chúng rất sợ hãi."
Kha Âm lập tức tận chức nói: "Bệnh viện sẽ bồi thường cho anh."
"Không cần bồi thường, tôi chỉ muốn mèo của tôi nhanh chóng khỏi bệnh." Thời điểm nói chuyện, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve mèo, ánh mắt nhìn Kha Âm cũng nhu hòa, không có nửa điểm dọa người, "Không biết bác sĩ Kha có biện pháp gì tốt không?" . Truyện Đoản Văn
Để điều trị cho hai con mèo kia, Kha Âm thấy có rất nhiều cách nhưng cô không muốn cho bọn chúng uống thuốc. Suy nghĩ nửa ngày, Kha Âm nói: "Sự việc như vậy, anh có muốn mang chúng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-cua-em/206149/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.