Thịnh Mặc Hàn cảm thấy Dạ Dung Lâm đúng là mắc chứng vọng tưởng giai đoạn cuối mà cái xích đu kia bao lớn mà nghĩ anh có ý định ngồi cùng.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.” Sau đó tự mình đi lấy ghế dựa, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm ngồi trên xích đu nhìn bọn trẻ con chơi đùa.
Có vuốt sắc nhọn nên hai con mèo không sợ husky trêu chọc, nó tự đạp chân lên ván trượt, xong quay sang sảu với corgi.
Dạ Tiểu Hàm quay sang hỏi Tiểu Đào: “Có phải Jerry muốn cùng Đá Nhỏ chơi trượt ván không?”
Mắt Tiểu Đào sáng lên: “Ừ nhỉ! Jerry thông minh quá! Còn biết chơi trượt ván.”
Dạ Tiểu Hàm duỗi tay ủn mông corgi: “Mày đi lên xe trượt vánđi.”
Corgi không muốn, vặn vẹo thân mình không đến chỗ husky. Dạ Tiểu Hàm chống tay trên eo mập: “Mày như này là không đoàn kết, sao mày lại không chơi cùng Jerry.” Thằng bé còn đang hăng hái ôn chuyện cùng corgi, dù thế nào cũng muốn nó chơi cùng husky.
Kha Âm túm tay áo Dạ Dung Lâm nói: “Hóa ra cháu anh cũng là một đứa bé háo thắng, bình thường quá ngoan, quá hiểu chuyện nên em không có phát hiện ra.”
Dạ Dung Lâm cười nói với Dạ Hàm: “Con không thấy là nó không thích sao, đừng bắt ép nó.”
Dạ Hàm mất mát dẩu miệng: “Vâng.”
Đá Nhỏ thấy cậu chủ nhỏ buồn bã, liền luống cuống, bình thường nó đều làm cậu chủ nhỏ vui vẻ mà. Vì thế nó chạy vòng quanh chân Dạ Hàm, lấy lòng kêu vài tiếng, cuối cùng không còn biến pháp nào, phải tự mình nhảy lên ván trượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-cua-em/1268458/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.