Chương trước
Chương sau
Dạ Vạn Nham đang lái xe thì hắt xì hơi vài cái, Vân Vãn duỗi tay kiểm tra điều hòa: “Nếu không mình tắt điều hòa? Anh bị cảm sao?”
Dạ Vạn Nham trả lời không cần. Vân Vãn nghi hoặc nhìn anh một cái: “Sao hôm nay em thấy anh trông rất vui vẻ nhỉ?”
Dạ Vạn Nham cười haha: “Không có Dạ Tiểu Hàm phá đám tất nhiên là vui vẻ thoải mái rồi.
Vân Vãn:.... Chẳng nhẽ anh quên trước đây không nhờ chuyện của thằng nhóc thì anh tán được em chắc. Lời này mà nói ra chắc Dạ Vạn Nham khóc lóc ỉ ôi luôn mất.
...........
Bên đây Cung Thần Uyên cũng đang lái xe, Cố Miên Miên đang ngồi trên ghế phụ, cô đang nói chuyện phiếm với bạn, không để ý đến anh. Anh có chút buồn bực: “Đừng xem di động nữa lúc sau lại say xe mất.”
Cố Miên Miên dựa lưng vào ghế: “Đợi em trả lời nốt đã.”
Mười phút trôi qua, Cung Thần Uyên lại nhắc cô tắt điện thoại. Nhưng căn bản là vợ anh không nghe ra ý “nhìn anh đây này” mắt vẫn dán vào di động. Cung Thần Uyên đành phải đổi chủ đề: “Không biết Dạ Dung Lâm mang Tiểu Đào đi đâu chơi?”
Nhắc tới con gái bảo bối của mình, Cố Miên Miên cuối cùng cũng bỏ di động xuống, cười nói: “Con gái em xinh như vậy, đi chỗ nào cũng có người yêu thích nhận ra.”
Cung Thần Uyên nhìn cô chăm chú cười ôn nhu: “Ừ, đúng vậy.”
Cố Miên Miên duỗi tay đánh anh: “Miệng ngọt như vậy, có phải sáng ra anh đã ăn kẹo?”
Cung Thần Uyên lập tức lắc đầu: “Không có, nhưng nếu em hôn anh một cái, khẳng định sẽ rất ngọt.”
Cố Miên Miên trong lòng la hét, bụm mặt không nhìn anh. Cô không thể thừa nhận, cái vị tổng giám bên ngoài lạnh lùng chính là chồng mình đâu! Đã là vợ chồng già rồi, thả thính cái gì nữa.
Dạ Dung Lâm vốn dĩ đặt phòng ở quán ăn, nhưng giờ thêm hai đứa nhỏ không khí lãng mạn biến thành không khí gia đình. Đương nhiên anh đã hỏi ý kiến của Kha Âm, cô cũng đồng ý.
Lúc gọi món ăn, Kha Âm đưa menu cho hai đứa nhỏ xem trước, hai đứa không biết được nhiều chữ, nhưng đồ ăn đều có hình ảnh minh họa nên cứ nhìn hình mà chọn.
Kha Âm kinh ngạc nhìn bốn ánh mắt ngoan ngoãn nhìn mình chăm chú hỏi Kha Âm: “Chị Kha Âm thích ăn cái gì ạ?”
Kha Âm thật sự cảm động: “Hai đứa chọn món mình thích đi.”
Tiểu Đào đem thực đơn đưa lại cho Kha Âm: “Chị chọn trước đi ạ.”
Dạ Tiểu Hàm nhìn Kha Âm đôi mắt cũng sáng lấp lánh, cậu muốn khẳng định một câu là chị Kha Âm hôm nay thực sự xinh đẹp. Không giống như hôm đi chơi ở viện hải dương học.
Kha Âm đưa tay xoa má Tiểu Đào, yêu thích không buông: “Bé ngoan, chúng ta cùng nhau chọn, đến món con thích phải nói nhé, được không?”
“Dạ”
Vì thế ba người vui vẻ chọn đồ, bỏ mặc Dạ Dung Lâm qua một bên. Anh lấy di động ra nhắn cho Dạ Vạn Nham: “Xem như anh đã hiểu rõ vì sao chú muốn đẩy hai đứa nhỏ cho anh.”
Vốn dĩ Kha Âm là của anh, giờ thì xem đi, bị hai đứa nhi đồng thối tai kia đoạt rồi. Trong lòng anh rất khổ sở nha.
Dạ Vạn Nham nhận được tin nhắn cũng không vội trả lời, anh còn phải quan tâm Vân Vãn nha, nghĩ thầm: Giờ mới biết bị đào hố sao kakaka
Hai đứa nhìn menu không chớp mắt, Kha Âm cúi xuống có thể nhìn được hàng mi rẻ quạt cong vút của chúng. Hai đứa chọn được món mình thích cũng không chọn nhiều quá.
Tiểu Đào nói: “Cô giáo dạy bọn con không được lãng phí thức ăn.”
Kha Âm đối với Vân Vãn ấn tượng rất tốt: “Cô giáo các con rất tốt.”
Đương nhiên Kha Âm vẫn không quên chiếu cố cho vị Bảo bảo ngồi đối diện kia. Sau khi ăn xong, cô cũng biết được Dạ Dung Lâm thích ăn món gì, cô hỏi: “Bảo bảo, như này đủ chứ?”
Dạ Dung Lâm không nghĩ tới Kha Âm lại kêu anh như vậy, nhưng cân nhắc một chút thì anh đều thấy oke, món nào anh cũng ăn được.
Vừa ngẩng đầu liền phát hiện Kha Âm đang cười tủm tỉm, Dạ Tiểu Hàm vẻ mặt khiếp sợ nói với Dạ Dung Lâm: “Chú hai! Chú thế mà kêu chị Kha Âm gọi Bảo bảo! Thật là vô sỉ mà.”
Dạ Dung Lâm có chút bực: “Chú vô sỉ cái gì chứ? Không đúng, không đúng” anh nhìn Kha Âm, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đừng gọi anh trước hai đứa nhỏ như vậy....”
Kha Âm nghiêm túc hỏi: “Vì sao chứ? Anh cũng là bảo bảo mà.”
Tai Dạ Dung Lâm đỏ ửng lên, tay cũng bất giác nắm vào: “Anh không phải...”
Dạ Tiểu Hàm ngồi dựa trên ghế, nhìn như ông kễnh con, nhéo tay Tiểu Đào nói: “Chú hai rõ ràng là thích loại xưng hô này, lại còn không thừa nhận, người lớn mà nói dối thì mũi sẽ dài ra nhé.”
Tiểu Đào vẻ mặt ngơ ngác, sao mình không nhìn ra chú Dung Lâm thích xưng hô này nhỉ
Bữa ăn dựa theo thực đơn bọn họ chọn, thời điểm ăn cơm Kha Âm rất chiếu cố hai đứa nhỏ, Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, cơ hội của anh đã tới.
Nhìn thấy cô cũng chưa lấy đồ cho mình, anh sẽ chọn cho cô món mà cô thích, ừm miếng thịt này nhìn cũng khá ngon.
Vừa muốn đưa đũa gắp, lại thấy có cánh tay nhanh hơn mình. Chờ anh phản ứng lại thì đồ ăn đã ở trong bát mình.
Đầu Dạ Dung Lâm đầy dấu hỏi:???
Tâm trạng hôm nay Kha Âm rất tốt: “Em thấy anh giống như thích ăn miếng thịt này, liền gắp luôn cho anh, anh ăn đi.”
Trong lòng Dạ Dung Lâm muốn nát tan, muốn chiếu cố bạn gái ai ngờ lại bị phản ứng ngược! Xin em nhớ rõ anh mới là bạn trai em.
Một lúc sau khi ăn cơm xong, là đến thời gian đi xem phim. Vốn dĩ Dạ Dung Lâm còn muốn tìm mấy bộ phim hot nhưng vì có hai đứa nhóc theo đuôi nên cùng Kha Âm chọn một bộ phim hoạt hình. Vì thế hai người lớn cùng hai đứa bé đứng xếp hàng, trên tay Dạ Dung Lâm còn đang cầm bỏng ngô.
Hai tiểu quỷ rất hưng phấn, nhìn biểu tình của Dạ Dung Lâm có chút miễn cưỡng. Khi mua bỏng ngô, Dạ Dung Lâm đề nghị mua một phần nhỏ đủ cho hai tiểu quỷ, Kha Âm nói: “Em không ăn, nhưng là anh muốn ăn à, lúc đi xem phim cùng Nguyệt Lượng, em cũng thấy mấy đôi yêu nhau đều mua bỏng ngô, để em đi mua cho anh.”
Sau đo cô nhanh chóng ra quầy thanh toán mua một phần bỏng ngô size lớn Dạ Dung Lâm có kéo cũng không kịp rồi. Hai tay Kha Âm đang cầm tay hai đứa nhỏ, hai đứa nhiệt tình thảo luận với nhau cũng không quan tâm hai người lớn. Kha Âm liền đến gần Dạ Dung Lâm hỏi: “Trước kia anh có đi xem phim rạp không?”
“Đương nhiên có đi.”
“Tự mình đi?”
Dạ Dung Lâm gật đầu. Một người đàn ông như anh cũng không như mấy cô gái hay cùng nhau đi xem phim. Đặc biệt là anh cùng Thịnh Mặc Hàn bị gán thành CP nên anh càng không muốn cùng thằng đàn ông nào đi cùng.
Đầu năm nay, hai người đàn ông đi cùng với nhau, có chút nguy hiểm nha.
Anh còn tưởng Kha Âm đang kiểm tra anh, mà biểu hiện của anh tốt như vậy, khẳng định là sẽ có khen thưởng đi.
Ai biết Kha Âm lại cười tủm tỉm mà nói: “À thế thì về sau sẽ không, em đến cùng anh đi xem phim.” Đáy mắt cô mềm mại. Anh lại nghĩ đến những lời của Bối Nguyệt Lượng, Kha Âm là một cô gái độc lập, khi cô đã nhận định tình cảm thì khẳng định sẽ rất chân thành, không dễ dàng từ bỏ.
Hô hấp của Dạ Dung Lâm có chút dồn dập, nếu không có hai bóng đèn bên cạnh thì anh đã ôm cô vào lòng. Có thể quen biết được cô, anh thật may mắn.
Đồng thời, anh cũng có chút chua xót. Âm Âm bảo bối, em có thể đừng nghiêm trang nói lời âu yếm không, em không tán anh đã tự đổ rồi, em như này anh biết sống sao...
Kha Âm không biết trong lòng Dạ Dung Lâm nghĩ gì nhưng thấy anh một lúc lâu rồi cũng chưa nói chuyện, mà cứ nhìn mình thẳng tắp, cô có chút ngượng ngùng.
Kha Âm nói nhỏ: “Mau kiểm tra vé, anh sao lại ngây người như vậy?”
Dạ Dung Lâm chậm rãi mỉm cười, vốn dĩ lớn lên đẹp trai vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm, mà hôm nay lại là một ngày lễ đặc biệt, rạp chiếu phim rất nhiều người, có rất nhiều cô gái nhỏ quay sang bên đây. Nam nhân này cười nên thật yêu nghiệt.
“Anh chỉ là rất biết ơn.” Giọng nói anh nhẹ bẫng nhưng lại tiến sâu vào lòng Kha Âm, “có thể có được em.”
Không đợi Kha Âm cảm động, Dạ Tiểu Hàm đã nhanh tay rút ra khỏi tay cô sau đó bịt lấy hai tai của Tiểu Đào.
“Làm sao vậy?” Tiểu Đào hỏi Dạ Tiểu Hàm.
Cậu bé lập tức trả lời: “Chú hai có nói, trẻ nhỏ không thể nghe. Chú hai không biết xấu hổ.”
Dạ Dung Lâm lấy di động muốn gọi cho Dạ Vạn Nham trả hàng về ngay lập tức, nhưng bị Kha Âm ngăn cản.
Trong lòng anh nói, cũng không biết là ai cả ngày lẫn đêm treo trên mồm câu, sau này con lớn lên sẽ kết hôn cùng Tiểu Đào, giờ còn nói mình không biết xấu hổ.
Tiểu Đào cũng nhìn Dạ Dung Lâm cười trộm. Dạ Dung Lâm cảm thấy từ nhỏ đến giờ anh cũng chưa bị xấu hổ đến như hôm nay, cười cái gì mà cười.
Mọi người đang chuẩn bị tiến vào rạp thì có giọng nói phát ra: “Kia không phải Tiểu Đào sao! Còn có Dạ Tiểu Hàm.”
Cô bé này rất nổi tiếng, lần trước đi công viên hải dương cũng bị nhận ra. Bốn người xếp hàng cũng chưa nhận ra gì hết, chỉ thấy mọi người cầm điện thoại lên chụp trộm.
Tuy rằng ảnh chụp hơi mờ, nhưng chủ thớt vẫn viết bên dưới: “Hôm nay đến rạp chiếu phim tôi nhìn thấy Tiểu Đào nha. Ta nói vận khí hôm nay quá tốt.”
Rất nhanh có người chú ý, hai người lớn đi cùng hai đứa nhỏ không phải vợ chồng Cung Thần Uyên, cũng không phải đôi Dạ Vạn Nham, hai người này là ai nhỉ?
Có người nói: “Lần trước ở công viên hải dương cũng là hai người này dẫn chúng đi, rốt cuộc là họ có quan hệ gì?”
“Họ hàng? Chắc chắn đây không phải là bố mẹ Dạ Tiểu Hàm.”
“Nói không chừng là đúng nha, vì tôi thấy người đàn ông kia cùng thằng bé có điểm giống nhau.”
“Nhưng mấy người xác định cô gái kia là mẹ thằng bé không? Còn trẻ quá, mới thành niên?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.