Hai con mèo ngồi trên mặt đất nhìn Dạ Dung Lâm, Kim Giác kêu meo meo, con sen kia mau lấy đồ ăn nhanh cho trẫm.
Dạ Dung Lâm nhìn hai đứa đáng thương nên đổ cho chúng chút đồ ăn. Hai con mèo thực sự rất đói, đồ ăn thì thơm, Dạ Dung Lâm và Kha Âm cùng ăn sáng xong. Ăn xong bữa sáng, Kha Âm đi về thay đồ đi làm, Dạ Dung Lâm lái xe đưa cô về. Hai con mèo sau khi ăn xong, nghênh ngang đi theo sau Kha Âm, lên xe Dạ Dung Lâm ngồi về nhà Kha Âm.
Dạ Dung Lâm mở cửa xe, nhìn hai đứa: "Hai đứa muốn đi đâu? Không muốn về nhà sao?"
Vừa mới ngoan ngoãn, tỏ vẻ đáng thương cầu cá khô nhỏ, hiện tại ăn no, ngay lập tức cho Dạ Dung Lâm ăn bơ.
Chủ nhân? Là cái gì? Hai đứa không có biết đâu nha.
Dù sao bọn nó cũng đi theo Kha Âm, meo meo meo!
Dạ Dung Lâm bó tay, hai con mèo này đến để hành hạ anh sao!
Kha Âm cũng không quan tâm hai con mèo đi đâu, lên xe Dạ Dung Lâm ngồi, cười nói: "Bảo bảo, đừng tức giận, chúng nó ở chỗ em, cũng không đi đâu được."
Hơn nữa, hai con mèo này thành tinh mất rồi, nếu chúng đói sẽ ngoan ngoãn về nhà Dạ Dung Lâm tìm dì Lưu cho ăn.
Dạ Dung Lâm cũng không quản hai đứa này. Nhưng anh còn đang tức giận nha, vì sao Kha Âm vẫn gọi anh là bảo bảo?
"Đừng gọi anh là bảo bảo."
Kha Âm quay đầu: "Ừm.... bảo bối?"
Trong lòng Dạ Dung Lâm gào thét! Mình là đàn ông, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-am-cua-em/1268438/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.