Ba Thang cảm thấy việc Thang Viên đột nhiên muốn kết hôn có chút vộivàng, nhưng cũng không phản đối. Bọn họ đã tiếp xúc với Viên Tiêu đượcmột năm, hai người bọn họ đều có thể nhận ra anh có thật lòng với ThangViên hay không, trước đây không biết thân phận thật của anh, sau nàyViên Tiêu nói sự thật cho hai người biết, có chút khiếp sợ, lại càng lolắng nhiều. Thang gia bọn họ nhà nghèo địa vị thấp, sợ là không xứng với nhà Viên giàu có. Hơn nữa còn nghe nói thật ra nội bộ nhà Viên rất phức tạp, ba mẹ Thang sợ gả con gái đi sẽ chịu thiệt.
Nhưng sau một thời gian xem xét, phát hiện Viên Tiêu toàn tâm toàn ý với Thang Viên, tình cảm không một chút giả dối, cha mẹ Thang cũng bìnhthường trở lại. Bối cảnh gia đình thế nào đều mặc kệ, điều quan trọngchính là ở người kia, chỉ cần anh đối xử tốt với Thang Viên thế là đủrồi. Không thể không nói, thật ra ba mẹ Thang rất sáng suốt, dù làchuyện nhỏ hay là chuyện lớn đều theo ý của Thang Viên, thật ra từ nhỏThang Viên đã có chính kiến của riêng mình, nếu không làm sao ba mẹThang Viên có thể dễ dàng gả con gái đi được? Lại nói tiếp, Viên Tiêuchiếm tiện nghi lớn rồi.
Về chuyện hôn lễ, Thang Viên không muốn tổ chức lớn, cô rất chán ghétnhững nơi ồn ào, chỉ cần mời vài người thân đến ăn cơm, sau đó công nhận chuyện hôn nhân của hai người là được rồi. Cô nói suy nghĩ của mình cho Viên Tiêu nghe, lập tức bị Viên Tiêu phản đối mạnh mẽ, Viên Tiêu trừngto đôi mắt nhìn cô không buông tha, ý muốn nói nếu cô không nghe theo ýkiến của anh thì anh sẽ tiếp tục nhìn cô! Thang Viên bất đắc dĩ, đànhphải thương lượng với anh, càng ít người càng tốt.
Viên Tiêu định tổ chức một buổi hôn lễ thật long trọng dành cho ThangViên, nhưng cô lại không cảm động, thậm chí còn không ủng hộ anh chuyệnnày. Viên Tiêu rất buồn, anh xem TV, nghe nói đối với người phụ nữchuyện kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời, nhất định phải mangđến những điều tốt đẹp nhất cho cô, để cô vừa nghĩ tới đã thấy cảm động. Nhưng ai biết được, khi anh đang hhào hứng nói suy nghĩ của mình cho cô nghe, lại bị hắt một chậu nước lạnh. Anh nhìn sắc mặt bình thản củaThang Viên, trong lòng cảm thấy bất ngờ. Đây chính là chuyện kết hôn!Tại sao không thấy cô hưng phấn dù chỉ một chút? Chuyện này so với những chuyện khác không có gì đặc biệt sao! Viên Tiêu cảm thấy bị đả kích sâu sắc, liên tục mấy ngày không lấy nổi tinh thần, ngay cả thời điểm chọnlễ phục cũng thất thần,
Thang Viên cũng không quản anh, tùy ý chọn mấy bộ váy có kiểu dáng đơngiản rồi định luôn, để Viên Tiêu ở lại một mình chọn mấy bộ trang phụchoa cả mắt. Thật ra không phải là cô không hứng thú, nhưng thật sự côkhông biết biểu cảm như thế nào. Cô có thói quen dấu tâm sự trong lòng,trong thời gian ngắn mà Thang Viên có thể biểu lộ cảm xúc ra ngoài thìđó quả là một thử thách rất lớn đối với cô. Huống hồ, chuyện của ViênTiêu vào tối hôm đó vẫn còn làm cô sợ hãi, cho dù có vui mừng đến đâucũng không thể lấy lại tinh thần được.
Mấy ngày nay Thang Viên luôn nghĩ, nếu như lúc đó Viên Tiêu không dùngdao ép buộc cô, liệu cô có đáp ứng anh hay không. Bản thân cô chưa muốnkết hôn sớm như vậy, kết hôn đồng nghĩa với trách nhiệm càng ngày càngnhiều, căn bản là bây giờ cô chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị Viên Tiêu kiên quyết đòi kết hôn. Nhưng mà rất kì lạ, thật ra cô cũng không hối hận,dù sao cuối cùng cũng phải kết hôn, kết hôn khi nào cũng không còn quantrọng nữa. Đột nhiên Thang Viên cảm thấy sợ hãi bởi chính suy nghĩ củamình.
Thật ra, với cô Viên Tiêu sớm đã là máu hòa tan đến tận xương, lau không đi không thể quên được.
Làm người ta phải rớt kính mắt, chuyện kết hôn, vui nhất không phải làThang Viên, không phải là Viên Tiêu, càng không phải là cha mẹ Thang, mà là Viên Địch! Vì bữa tiệc, lễ hỏi phải có thiệp mời…Ngay cả chuyện củacông ty Viên Địch cũng không quan tâm, thậm chí đây là lần đầu tiênThang Viên nhìn thấy Viên Địch vui vẻ như vậy! Không thể ngờ núi bănglạnh lùng nhất thế giới lại có thể tươi cười! Thang Viên cảm thấy kinhhãi, không biết hôn lễ của mình với Viên Tiêu rốt cuộc đã làm chạm đếndây thần kinh nào của anh, mà có thể khiến một người không cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì như Viên Địch lại chạy trước chạy sau đấy.
Thật ra Viên Địch là người kinh doanh nên cũng không giỏi biểu đạt cảmxúc, đó cũng là lý do vì sao dù quan tâm đến chuyện của Viên Tiêu, anhcũng chưa có ý định sẽ nói rõ nguyên nhân. Anh chỉ đơn thuần vui vẻ, đãnhiều năm trôi qua mình cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, rốt cuộcem trai cũng muốn kết hôn, chuyện này so với chuyện kết hôn của mình còn khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn. Qua nhiều năm như vậy, hai anh em bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung mục tiêu mà cố gắng, tình cảm vô cùng thân thiết, nếu không phải hai người bọn họ là người lạnh lùng khó có thểtiếp cận, đã quen ngụy trang, e rằng đã xuất hiện rất nhiều trường hợpcó kẻ mù mắt nói hai anh em họ là huynh hữu đệ cung.
(Huynh đệ hữu cung là tình yêu giữa anh trai và em trai)
Viên Địch biết em trai mình rất yêu Thang Viên, lúc trước có thời gianhai người giận nhau, Viên Địch thậm chí còn nghĩ đến chuyện đánh ngấtxỉu Thang Viên sau đó đưa tới giường Viên Tiêu! Nhưng đó chẳng qua làsuy nghĩ, dù sao Viên Địch cũng là người có chừng mực, biết là không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nếu không có khi chuyện tình cảm giữa Thang Viên và Viên Tiêu lại càng loạn thêm.
Bên này mấy người Viên Tiêu đang vui mừng chuẩn bị hôn lễ, thì bên kiaBạch Nhiễm Nhiễm lại đang u sầu thê thảm. Viên Tiêu đã đồng ý với bà nếu bà đi đến trước mộ Hà Viên quỳ một ngày thì anh sẽ bỏ qua chuyện củaViên Sanh, nhưng vì sao đã nhiều ngày trôi qua Viên Sanh vẫn bị giamtrong cục cảnh sát, thậm chí sắp đến giai đoạn đầu kết án, Bạch NhiễmNhiễm rốt cuộc ngồi không yên, lại da mặt dày tìm đến Viên Tiêu.
Viên Tiêu vẫn đang ở trong phòng làm việc nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm, trongtay đang cầm tấm ảnh Bạch Nhiễm Nhiễm quỳ gối trước mộ mẹ mình, giốngnhư đang thưởng thức món ngon. Bạch Nhiễm Nhiễm vừa bước vào cửa liềnthấy cảnh tượng trên, nổi giận thiếu chút nữa trực tiếp xoay người đi,nhưng lại nghĩ đến con trai mình, đành phải quyết tâm cố nén tức giận đi vào cửa.
“Viên Tiêu, nói chuyện không giữ lời sao?”. Bạch Nhiễm Nhiễm lập tức chỉ trích, hình như Viên Tiêu không tức giận, tay vẫn cầm tấm hình quan sát cẩn thận, cũng không thèm nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm lấy một cái.
“Viên Tiêu! Xem như là tôi cầu xin cậu, thả A Sanh đi, tôi cầu xin cậu!” Khuôn mặt Bạch Nhiễm Nhiễm thoáng lộ vẻ thê lương, không ngờ mấy ngàynay sốt ruột tóc trắng mọc dài ra, nếp nhăn cũng xuất hiện già đi vàituổi không thể nói lên lời. Đại tiêu thư Bạch gia, từ nhỏ đã được nuôngchiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng chịu ủy khuất ai?Mà bây giờ đã qua tuôi bốn mươi, lại vì con mình một lần nữa cúi đầutrước kẻ thù, xót thương tấm lòng cha mẹ trong thế giới này, Viên Tiêuhừ một tiếng, lông mi dài hơi run run, nếu mẹ mình vẫn còn sống mà cómột ngày anh rơi vào trường hợp như vậy thì mẹ có thể vì anh mà chuyệngì cũng làm không?
Thật ra không cần, anh tuyệt đối sẽ không giống Viên Sanh, anh sẽ khôngđể mẹ thua kém bất cứ ai, sẽ khiến mẹ tự hào, cũng sẽ kiếm tiền chăm sóc mẹ, chỉ cần mẹ ở bên cạnh đối xử tốt với anh là tốt rồi. Nhưng bà lạikhông muốn, trong sinh mệnh của bà ngoài Viên Chiến ra không có gì cả,ngay cả hai đứa con trai cũng không giữ được bước chân bà rời đi…
“Được tôi bỏ qua cho hắn”. Viên Tiêu để tấm hình xuống nhìn về phía Bạch Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy trong mắt Bạch Nhiễm Nhiễm lộ vẻ vui mừng chậmrãi nâng khóe môi lên: “ Tôi sẽ không truy cứu nữa, cũng sẽ không bắthắn nữa, bây giờ bà có thể đi rồi”.
Tại sao có thể dễ dàng như vậy? Trong lòng Bạch Nhiễm Nhiễm có chút nghi ngờ, nhưng vẫn không nén được niềm hạnh phúc, đã lâu rồi bà chưa nhìnthấy con trai mình, không biết con mình có chịu khổ hay không? Có chịuđói hay không? Có bị mấy tên vô lại bắt nạt hay không? “Cảm ơn nhiều”.Đây là lần đầu tiên Bạch Nhiễm Nhiễm thật lòng cảm kích Viên Tiêu.
“Đừng cảm ơn quá sớm”. Bỗng nhiên Viên Tiêu đứng lên nhìn Bạch NhiễmNhiễm rồi nói: “Tôi nói tôi sẽ bỏ qua cho Viên Sanh nhưng cũng không nói Viên Địch sẽ bỏ qua cho anh ta!” Anh nhún vai, trong mắt có chút tiếcnuối: “ Viên Địch ghét nhất là những kẻ ăn bám, không biết là bà có biết hay không, đáng tiếc con trai bảo bối của bà lại thuộc loại người này”.
“Viên Tiêu, tao giết mày!” Bạch Nhiễm Nhiễm trợn tròn hai mắt, hét lớnmột tiếng rồi đột nhiên nhào về phía Viên Tiêu , bộ dạng hung ác dườngnhư muốn đem Viên Tiêu xé xác ăn tươi nuốt sống! Nhưng Viên Tiêu là ai,vài thanh niên trai tráng khỏe mạnh rơi vào tay anh đều giống như nhữngđứa trẻ không hề có khả năng phản kháng, huống chi là Bạch Nhiễm Nhiễm!
Anh một cước đá Bạch Nhiễm Nhiễm ngã xuống đất, đưa tay nhấn điện thoạinói: “Gọi an ninh tới đây đem bà điên này ra ngoài!” Khóe miệng anh cong lên tàn ác, từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhiễm Nhiễm: “Cảm thấy hận tôi? Muốn giết tôi?” Giọng nói Viên Tiêu nhẹ nhàng, làm cho Bạch Nhiễm Nhiễm không tự chủ được run rẩy: “Viên, Viên Tiêu, mày sẽ bị báo ứng! Nhấtđịnh sẽ bị báo ứng!”
“Báo ứng?” Viên Tiêu khẽ cười: “Báo ứng cũng không đến lượt tôi!Bà quênnăm đó bà đã làm những chuyện gì rồi sao? Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ mìnhchết như thế nào, ngày đó tôi đã từng thề, chỉ cần một ngày tôi cònsống, tôi sẽ không để các người sống hạnh phúc! Bao gồm cả Viên Chiến!Còn có các người, thằng chó nhãi con!”
Bỗng nhiên Bạch Nhiễm Nhiễm trợn to hai mắt, cũng quên phản kháng, không dám tin nhìn Viên Tiêu: “Mày, mày…”
“Không sai, đúng như bà nghĩ!” Lúc này, bên ngoài chợt có tiếng gõ cữa,Viên Tiêu chậm rãi đi về phía ghế ngồi xuống: “Cho nên, các người đừngnghĩ nhiều nữa! Tiến vào!” Một đoàn an ninh nối đuôi nhau đi vào, liềnđưa Bạch Nhiễm Nhiễm đã xụi lơ ra ngoài, Viên Tiêu ở phía sau nhìn, gọingười cuối cùng lại: “cẩn thận đem ra ngoài, nếu không sẽ có bệnh chódại!”
Ngày trước, vì chuyện lấy lại công bằng cho mẹ luôn đè nặng trong lònganh, khiến anh không có lúc nào dám buông lỏng, bây giờ, rốt cuộc anhcũng dùng chính khả năng của mình đòi lại hết tất cả uất ức, nhưng anhlại không cảm thấy vui, Viên Tiêu ngồi trong phòng làm việc ngây ngườitrong chốt lát, bỗng nhiên đứng dậy đi ra cửa công ty.
Đi đến cửa hàng mua một bó hoa Bách Hợp, anh lái ô tô đi đến mộ Hà Viên. Trên bia mộ ở Hà Viên là một người còn rất trẻ, cười vô cùng rực rỡ,giữ lại thời kì trẻ tuổi điển hình là kiểu tóc điển hình, so với ngườibình thường lại càng thêm dịu dàng, mỹ miều. Viên Tiêu đặt bó hoa bêncạnh, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình của Hà Viên, mắt mở to nhìnánh mặt trời chiếu xuống cảnh vật xung quanh, đây là lần đầu tiên anhtới nhìn mẹ, trước đây hình ảnh của mẹ trong lòng anh đã hơi mơ hồ,nhưng bây giờ khi nhìn tấm hình lại gợi trí nhớ của anh.
“A Tiêu ngoan,một mình con chơi xếp gỗ nha, mẹ muốn ra ngoài cửa chờ cha”.
“A Tiêu, gần đây ba rất hay về trễ, chắc là vì phải chăm sóc cho mẹ nênrất mệt, sau này con lớn lên nhất định phải hiếu thuận với ba biếtkhông?”
“Viên Tiêu! Đều tại mày! Ông ấy không thích tao! Không thích tao nữa! Làm sao bây giờ? Mẹ phải làm gì đây?”
“A Tiêu, con phải sống thật tốt, con và A Địch đều phải cẩn thận…”
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Viên Tiêu nhận điện thoại, làThang Viên: “Viên Tiêu, cơm đã làm xong rồi, anh mau trở về ăn cơm”.
Viên Tiêu lau nước mắt, giọng nói có chút khan khan: “Ừ, Anh về đây”.
Bên kia Thang Viên sửng sốt, nhưng vẫn cúp điện thoại, mặc kệ anh bị làm sao, cứ đợi anh về nhà rồi nói chuyện sau.
Viên Tiêu xoay người lái xe rời đi, trên mặt lộ một núm đồng tiền nhỏ,những vết thương kia rốt cuộc cũng vĩnh viễn rời xa anh, về sau ở trongnhà của anh, sẽ có một người chờ anh về ăn cơm.
Con tha thứ cho mẹ, anh cúi đầu, tay nắm tay lái thật chặt, nếu như mẹ ở trên trời có linh, hãy phù hộ cho cô ấy được bình an về sau, cả đờikhông lo lắng. Như vậy, con sẽ tha thứ cho mẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]