Thời gian Hạ Lãng trầm mặc hơi lâu. Cho nên Dương Quyển nghĩ rằng bản thân qua đường đột. Cậu vội đổi giọng: “Không thể nói cũng không —“
“Có thể, đương nhiên là có thể nói rồi”. Hạ Lãng chặt đứt lời cậu, “Giờ tôi gửi cho em ngay đây”.
Nghe đối phương nói vậy Dương Quyển mới nhớ ra. Lang Hành cũng là sinh viên đại học A. Có điều xem địa chỉ quán net trên bài đăng kia thì đối phương không học cùng cơ sở với cậu.
Khoảng cách hai cơ sở của đại học A nói gần thì không gần mà bảo xa thì cũng không phải. Nhưng Dương Quyển vẫn cảm thấy không yên lòng, cậu hỏi: “Viện của các cậu sau này có chuyển cơ sở không?”
Nghe tiếng Hạ Lãng có vẻ hơi tiếc nuối: “Không biết”.
Dương Quyển lúc này mới yên lòng triệt để.
Hạ Lãng lại giải thích lần nữa: “Thật ra tôi không hề thiếu tiền chút nào”.
Dương Quyển lại hiểu lầm ý hắn.
Mấy đứa nhỏ tuổi này hầu hết đều có lòng từ trọng khá lớn, cậu cố gắng cẩn thận giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi đưa áo cho cậu không phải có ý muốn thương hại cậu đâu. Tôi cũng không hề xem thường cậu. Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ không —“
“Muốn” Hạ Lãng lại đau đầu cắt lời cậu, “Tôi rất muốn”. Hắn hít nhẹ một hơi, cắn dứt lương tâm bịa chuyện. “Đúng là dạo này tôi hơi thiếu tiền thật”.
Dương Quyển lưu lại số điện thoại của hắn, lúc tầm mắt rơi vào số điện thoại của đối phương bống hơi nghi ngờ mà nheo lại.
Số điện thoại này, hình như mình đã từng thấy đâu đó rồi.
Dương Quyển dựa vào ký ức mở tin nhắn trên điện thoại ra, quả nhiên thấy số điện thoại bên trong là số y chang.
“Tin nhắn tối qua là cậu gửi cho tôi hả?” Dương Quyển vẫn không thể tin được, “Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?”
“Em quên hả?” Hạ Lãng nhắc cậu, “Lần trước tôi có gửi headphones cho em mà”.
Dương Quyển nghĩ tới.
Sau khi nhận được máy chuyển đổi âm thanh rồi thì cậu không động đến tai nghe của đối phương nữa.
Giờ cậu mới nhớ, Trác Lan từng bảo là cái tai nghe kia giá không hề rẻ đâu. Mình chỉ tốn có 50 đồng đã mua được thì quá vô lý.
“Cái tai nghe kia rất đắt đúng không? Nghe tiếng Dương Quyển hơi rầu rĩ, “Tôi trả lại tai nghe cho cậu nhé? Cậu bán lại cho người khác đi, chắc sẽ kiếm thêm được một số tiền nhỏ đó”.
Hạ Lãng: “…”
“Tai nghe đó là tôi trúng thưởng được á, giấy tờ bảo đảm hàng chính hãng bị tôi vứt mất rồi”. Hạ Lãng ba hoa mà viện lý do, “Không chứng minh được tai nghe này là hàng chính hãng thì cũng không bán trên mạng được đâu”.
Dương Quyển há miệng nhưng chẳng nói được gì.
Hạ Lãng nhanh chóng đổi chủ đề: “Tôi nghe người khác nói rằng em mới trả lời tài khoản giả mạo trên kênh thế giới?”
Dương Quyển dừng một lát rồi mới ngượng ngùng ừ một tiếng. “Tôi không nhận ra đó là tài khoản mạo danh, tôi tưởng đó là cậu”.
Hạ Lãng tỏ ra có chút ghen tị mơ hồ: “Tiểu Dương còn chưa chính miệng nói những lời đó với tôi bao giờ. Kẻ giả mạo kia còn gọi em là Quyển Quyển nữa”.
“Cậu cũng có thể gọi như vậy”. Dương Quyển nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tôi vẫn thích gọi em là Tiểu Dương hơn”. Đối phương cười một tiếng, “Những lời Tiểu Dương đã nói với tài khoản mạo danh, giờ có thể nói lại cho tôi nghe được không?”
“Tôi đâu có nói gì nhiều đâu”. Dương Quyển nói.
“Tiểu Dương không muốn nói lại một lần cho tôi nghe ư?” Giọng Hạ Lãng rõ ràng đã trầm xuống. Hắn nhấn giọng nói từng từ, từng từ một.
“Không phải, tôi không có ý như vậy”. Dương Quyển vội giải thích.
“Vậy giờ tôi hỏi, Tiểu Dương trả lời là được rồi”. Giọng Hạ Lãng đột nhiên vui lên.
Dương Quyển do dự mấy giây rồi ồ một tiếng.
Hạ Lãng nghiêm túc hắng giọng, hắn âm thầm mở chức năng ghi âm lên, “Nếu như tôi quá nghèo, Tiểu Dương còn muốn ở bên cạnh tôi không?”
Dương Quyển đánh chữ trên khung bình luận.
Dương Mao Quyển: Muốn.
Hạ Lãng: “…”
“Tiểu Dương à,” giọng Hạ Lãng thoáng mềm đi, “Anh muốn nghe tiếng em trả lời kia”.
Dương Quyển mở miệng nói: “Muốn”.
Trong lòng Hạ Lãng tràn đầy thỏa mãn. “Vậy nếu như anh chỉ là một quản lý quán net nghèo hèn, thu nhập 2000 mỗi tháng. Tiểu Dương còn nguyện ý bước cùng anh không?”
Dương Quyển chần chừ một chút.
Lúc ở trên game đáp lại câu hỏi với người chơi kia, cậu vẫn chưa nhận ra mấy lời này có vấn đề gì.
Giờ khắc này cậu tự hỏi lại bản thân, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
“Tiểu Dương?” Hạ Lãng lại giục.
“Tôi —“ tiếng Dương Quyển càng ngày càng nhỏ, “Tôi nguyện ý”.
Hạ Lãng được cậu dỗ dành sướng đến mức trong lòng nở đầy hoa.
Tới chiều, Dương Quyển đến trung tâm thương mại mua áo cho Hạ Lãng. Trên đường cậu còn ngượng ngùng gửi tin nhắn hỏi chiều cao và số đo của đối phương.
Mua quần áo xong, về trường Dương Quyển trực tiếp đi đến quầy chuyển phát nhanh gửi đồ luôn.
Mặc dù biết Lang Hành học ở cơ sở mới, mình sẽ không gặp phải người thật trong trường được nhưng ít nhiều Dương Quyển vẫn hơi chột dạ. Lúc đi gửi chuyển phát nhanh cậu vẫn đội mũ và đeo khẩu trang kín mít.
Ngay cả khi điền địa chỉ giao hàng cậu cũng thấp tha thấp thỏm, căng thẳng suốt toàn bộ quá trình. Ánh mắt lúc nào cũng che che giấu giấu.
Vậy nên nhân viên công tác nhận đồ đã kiểm tra túi quần áo của cậu rất nhiều lần. Sợ cậu vận chuyển thứ gì đáng ngờ.
Mấy tiếng sau, Dương Quyển trở lại game nói cho Hạ Lãng.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đã gửi áo đi rồi, chắc mai mới đến nơi.
【Bạn Bè】 Hạ Lãng: Được.
Kênh bang cũng đang vô cùng náo nhiệt.
【Bang】Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Sau 10 giờ sáng mai, Thịnh Ca sẽ tạm dừng để bao trì! 24 giờ liền không được thấy các cậu, tớ buồn lắm!
【Bang】 Khứu Sắc Vi: Tớ cũng sẽ nhớ em gái Ngọt.
【Bang】 Bánh bao chỉ rất là ngon: Tớ cũng sẽ nhớ em gái Ngọt.
【Bang】 Bánh Kem Xoài Nhiều Lớp: Tớ cũng sẽ nhớ em gái Ngọt.
【Bang】 Chè Khoai Dẻo: Đáng yêu quá, ồ quao! Lúc nào em gái Ngọt mới đồng ý làm vợ của anh đây.
【Bang】Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Cút ngay!!! Ông đây là anh Ngọt nhá!!
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: Ha ha ha ha ha!
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: Trước khi cập nhật game tranh thủ đánh phụ bản lần cuối. Anh chị em nào đi luôn không?
【Bang】Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Anh Ngọt của cậu tới ngay đây. Để dành chỗ cho anh với nhé.
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: OK em gái Ngọt.
【Bang】Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: …
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: Bang chủ cũng đang online hả? Bang chủ có đi đánh phụ bản không?
【Bang】 Lang Hành: Không được. Tôi phải dẫn Cừu Nhỏ đi làm nhiệm vụ hằng ngày rồi.
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: Làm nhiệm vụ hằng ngày đâu tốn nhiều thời gian đâu. Bang chủ đánh phụ bản xong rồi đi làm cũng được mà.
【Bang】Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt: Làm nhiệm vụ hằng ngày xong còn phải đưa chị dâu đi ngắm cảnh nữa! Người anh em, giờ đã biết lý do tại sao mình độc thân chưa?
【Bang】 Chào buổi sáng người làm công: Đúng là lĩnh vực mà cún độc thân tui đây không thể nào nhắc tới.
【Bang】 Chè Khoai Dẻo: Đúng là lĩnh vực mà cún độc thân tui đây không thể nào nhắc tới.
【Bang】 Bánh bao chỉ rất là ngon: Đúng là lĩnh vực mà cún độc thân tui đây không thể nào nhắc tới.
Mặc dù trên kênh thế giới phẫn đang bàn luận ầm ĩ về chuyện bài đăng trên diễn đàn, nhưng bầu không khí trong bang vẫn không hề thay đổi. Hơn nữa mấy người mà Dương Quyển biết vẫn đối xử với Hạ Lãng trước sau như một.
Dương Quyển yên lặng nhìn một lát, bỗng cậu nhận ra hình như cậu biết vì sao Trác Lan lại thích game này rồi.
Lúc đầu Hạ Lãng cũng không nghĩ tới chuyện đi ngắm cảnh. Thấy Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt nhắc tới, sau khi làm xong nhiệm vụ hằng ngày, hắn liền mang Dương Quyển đi đến bản đồ lần trước. Tiếp đó hai người nằm trên thảm cỏ ngắm sao trời trên cao.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Sáng mai sẽ bắt đầu bảo trì.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Tối mai không thể chơi game.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
【Bạn Bè】 Lang Hành: 24 tiếng không thể gặp Cừu Nhỏ?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Cừu Nhỏ có nhớ anh không?
Dương Quyển cứng người, đến lúc cậu hồi phục lại thì hai tay đã không nghe theo khống chế mà tự gõ chữ trả lời và gửi đi rồi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Hạ Lãng thấy thế, lông mày nhướng lên cao.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Đây là trả lời theo phản xạ hay là xuất phát từ trái tim vậy?
Dương Quyển ngồi trước máy tính gõ gõ xóa xóa cả buổi cũng không biết phải trả lời thế nào.
Thấy Dương Quyển im lặng, Hạ Lãng cho rằng cậu không trả lời được nên chủ động đổi đề tài.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Trước 10 giờ sáng mai có tiết không?
Dương Quyển do dự mãi, cuối cùng cậu vẫn chọn sẽ trả lời theo suy nghĩ sâu trong lòng mình. Thành thật trả lời.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Là xuất phát từ trái tim.
Khóe miệng Hạ Lãng không nén nổi mà cong lên.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Anh cũng sẽ nhớ Cừu Nhỏ.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Buổi sáng tôi không có tiết, nhưng bận rồi.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Vậy ngày mốt gặp lại nhau nha.
Thấy Hạ Lãng không nói gì cũng không hỏi thêm gì mà chỉ hẹn thời gian ngày mốt cùng làm nhiệm vụ kết hôn. Không hiểu sao, Dương Quyển lại cảm nhận được đối phương đang khá thất vọng.
Như thể bị ảnh hưởng bởi tâm tình của người kia, Dương Quyển cũng trở nên buồn bã.
Cảm giác này vẫn kéo dài mãi tới trước khi đi ngủ.
Trác Lan đeo cặp mắt đen như gấu trúc về ký túc xá, cậu ta vui mừng tuyên bố: “Qua hai ngày nữa là tớ có thể được chơi game tiếp rồi!”
Dương Quyển phía đối diện không biết đang mải suy nghĩ chuyện gì mà thất thần, ngây cả người ra.
Trác Lan đưa tay lắc lắc trước mặt cậu: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Lúc này Dương Quyển mới phản ứng lại, “Không sao, tớ đi ngủ đây”.
Dương Quyển bò lên giường ngủ, vẫn đặt báo thức như thường ngày.
Không ngờ cậu lại quên không tắt chế độ im lặng trên điện thoại, ngày hôm sau ngủ quên luôn.
Lúc Dương Quyển tỉnh đã là 9 giờ sáng, Trác Lan đã ra ngoài.
Cũng may giờ cậu không phải lên lớp nữa, cũng không phải lo lắng chuyện dậy trễ sẽ bỏ lỡ tiết học. Dương Quyển thay quần áo rồi đi đánh răng rửa mặt. Sau đó cậu xuống dưới lầu ăn bún rồi mới đi đến phòng thí nghiệm.
Ăn sáng xong cũng đã 9 giờ 45, trên đường đi Dương Quyển cúi đầu nhìn điện thoại liên tục. Trong lòng cứ thấy lo lắng không giải thích được.
Trong đầu cậu cứ nhớ lại câu nói trước khi logout hôm qua của Hạ Lãng.
Năm phút sau Dương Quyển đi tới sân trường. Đang định cúi đầu kiểm tra điện thoại lần cuối thì không cẩn thận đâm phải mấy người đang đi ngược lại.
Điện thoại di động của cậu rơi xuống đất, Dương Quyển và đối phương đều cúi xuống nhặt. Lúc ngẩng đầu cậu mới nhận ra đối phương là bạn nữ cùng khoa đại học.
Đối phương thấy Dương Quyển thì hết sức kinh ngạc. Cô đang định trò chuyện với cậu nhưng lại đang vội nên đành nhanh chóng trả điện thoại cho cậu rồi chạy mất. Cô vừa chạy vừa vẫy vẫy tay với Dương Quyển, “Xin lỗi nha, tớ đang vội quá. Tớ nhắn tin wechat cho cậu sau nha. Nếu điện thoại có bị hỏng thì cứ nhắn cho tớ.
Dương Quyển ngẩn người, cậu cúi đầu ấn sáng màn hình điện thoại —
Đồng hồ hiển thị giờ cách 10 giờ chỉ còn 10 phút.
Bỗng nhiên Dương Quyển nắm chắc điện thoại, cũng quay người chạy về phía ký túc xá.
Thở hồng hộc về đến ký túc xá cũng đã là 9 giờ 55, cậu biết rõ Hạ Lãng không hề nói sáng nay sẽ online nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để mở máy tính, rồi lại mở game lên trong tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ.
Tối qua logout trong bản đồ cảnh đêm. Đồng cỏ cao cao vẫn còn đó, sao trời lấp lánh vẫn còn đó, ngay cả người tối qua nằm ngắm sao cùng cậu, cũng vẫn nằm yên trên bãi cỏ.
Bỗng nhiên Dương Quyển bị mất tiếng, cậu lướt qua nhân vật game của mình mà nhìn về phía Đao khách có tên Lang Hành. Không hiểu sao trái tim lại đánh thịch một cái.
Người cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui vẻ còn có Hạ Lãng.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Không phải em có việc bận sao?
Dương Quyển áy náy lấp liếm.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Làm xong rồi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Sao cậu lại lên game?
【Bạn Bè】 Lang Hành: Chờ em đó.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Muốn xem xem em có mềm lòng mà bỏ dở việc của mình để chạy tới tìm anh không. Mặc dù em không bỏ dở công chuyện, nhưng anh vẫn đợi được em tới trước 10 giờ.
Tim Dương Quyển đã đập nhanh tới mức cậu không thể nghĩ nổi chuyện gì.
Thậm chí giờ cậu còn không phân biệt được, tình huống này của mình là do thường ngày ít vận động hay là vì lý do khác.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Chỉ còn 3 phút, không kịp làm gì cả.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Vậy anh đốt pháo hoa nhé.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Ừ.
Hạ Lãng mở túi ra bắt đầu đốt pháo hoa.
Pháo hoa nối tiếp, nối tiếp bay lên giữa trời đêm, bắn ra những tia sáng nhỏ tạo thành hình trái tim trên đầu.
Dương Quyển nhận ra pháo này tên là Hồng Đậu Nam Quốc.
Đã có trải nghiệm lần trước, lần này Dương Quyển không hề suy nghĩ đã gõ chữ hỏi.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Trượt tay nữa hả?
【Bạn Bè】 Lang Hành: Lần này không phải.
Trái tim và nhịp thở mãi mới dần ổn định giờ lại có xu hướng dồn dập lên.
Nhưng đối phương nói xong câu đó thì không nói thêm gì nữa.
Dương Quyển cúi đầu nhìn giờ.
Chuẩn bị 10 giờ rồi.
Hạ Lãng vẫn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cậu.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Thời gian login ngày mai em đừng quên đấy.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Trước khi login nhớ tắm rửa và ăn tối trước. Có thể phải làm nhiệm vụ tới rất khuya.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Trước khi nhận nhiệm vụ nhớ mở YY.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
【Bạn Bè】 Lang Hành: Đồng ý làm vợ của anh nhé?
Thời gian nhảy đến giây cuối cùng, tất cả người chơi bị cưỡng chế logout. Đến giờ bảo trì và cập nhật game.
Hạ Lãng đen mặt đứng phắt dậy, hắn giận giữ đùng đùng vỗ bàn chửi to: “Đệt”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]