Chương trước
Chương sau
Mãi đến khi kem tan ra chảy mấy giọt xuống mu bàn tay, Hạ Lãng mới chịu buông tha cho Dương Quyển. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vòng đu quay đang từ từ hạ xuống, hai người kéo dãn khoảng cách, tự ăn hết kem của mình.

Hơn một tiếng sau, bọn họ đuổi kịp chuyến tàu cuối về trung tâm thành phố lấy xe, sau đó lại lái xe về trường đại học. Món quà Giáng sinh mà Dương Quyển đã chuẩn bị vẫn để trong xe từ lúc ăn tối chưa hề lấy ra.

Lúc này hai người lên xe, Dương Quyển mới mở túi ra, lấy hai cái khăn quàng cổ lông cừu ra, đưacho Hạ Lãng một cái. Người sau dừng xe ở ven đường, cầm khăn quàng cổ mở ra xem thì phát hiện ra trên khăn có thêu hoa văn hình con sói.

Đuôi mày Hạ Lãng khẽ giương cao, hắn cầm cái khăn của Dương Quyển qua mở ra xem, quả nhiên tìm được một hoa văn hình cừu nhỏ màu trắng. Hạ Lãng không nói nhiều lời mà đổi lấy khăn quàng cổ của Dương Quyển. Con ngươi hắn tràn đầy ý cưới nhìn cậu: “Em muốn dùng cái có hoa văn cừu nhỏ, Tiểu Dương dùng cái có hoa văn em nhé”.

Dương Quyển nói: “Được nha”.

Hạ Lãng nghe vậy thì ý cười trên mặt càng lan rộng. “Em quàng khăn quàng cổ “Cừu nhỏ” thì Tiểu Dương là của em rồi. Tiểu Dương đeo khăn quàng này hình em thì em là của Tiểu Dương.

Mặt Dương Quyển hơi đỏ lên, cậu dừng vài giây rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: “Được nha”.

Hạ Lãng đưa tay đi lấy quà Giáng sinh mình đặt ở ghế sau, là một cái vòng tay đơn giản bện bằng dây màu đen, rất phù hợp cho con trai đeo, trên sợi dây cũng treo một con cừu nhỏ màu bạc.

Hắn nắm chặt tay Dương Quyển, đeo vòng tay vào cho cậu. Sau đó hắn cầm cổ tay Dương Quyển lên, dùng điện thoại chụp một tấm hình.

Tốc độ chụp quá nhanh, máy ánh chưa bắt kịp tiêu điểm, bức ảnh chụp được hơi bị out nét. Hạ Lãng cũng chẳng thèm để ý, quay đầu đăng nhập vào wechat, đăng bức ảnh lên tường.

Nhìn thấy bức ảnh Hạ Lãng đăng, Dương Quyển ngại ngùng không dám nhấn thích, chỉ dám nhìn chằm chằm bức ảnh một lát, cuối cùng lặng lẽ duỗi tay nắm chặt con cừu nhỏ trên sợi dây, sờ qua sờ lại nhiều lần.

Ngày mai phải dậy sớm đến văn phòng của giáo sư hướng dẫn, buổi tối Dương Quyển quyết định sẽ ngủ trong ký túc xá của trường. Hạ Lãng lái xe đến dưới lầu ký túc xá của bọn họ, Dương Quyển xuống xe, điện thoại cậu rơi bên ghế ngồi quên không lấy.

Hạ Lãng ngồi trong xe gọi cậu lại sau đó xuống xe đưa điện thoại cho cậu.

Trời đã khuya, mảnh đất trống dưới lầu ký túc xá yên tĩnh không người. Hạ Lãng đưa điện thoại di động xong cũng không vội đi. Thấy hắn không đi, Dương Quyển cũng đứng yên tại chỗ mãi không nhúc nhích.

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Dương Quyển lên tiếng hỏi trước: “Làm sao vậy?”

“Không sao cả”. Hạ Lãng trả lời, dựa vào tia sáng nhỏ nhoi từ đèn đường trên đỉnh đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt cậu không chịu rời đi.

Dương Quyển như thể bị hắn nhìn đến mức từ từ hồi thần, cậu ngượng ngùng né tránh ánh mắt hắn nhìn ngó xung quanh.

Trong tầm mắt ngoại trừ nguồn sáng nho nhỏ chỗ bọn họ đứng, những kiến trúc và cây cối quen thuộc ban ngày giờ khắc này đã bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, vô thanh vô thức rơi vào giấc ngủ sâu.

Vòng sáng ấm áp lấy vị trí của bọn họ làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, vừa khéo ngăn hai người thành một ranh giới với đêm đen. Toàn bộ thế giới như thể trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại mỗi cậu và Hạ Lãng, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến cành lá trên cây vang vọng rì rào.

Dương Quyển thu hồi ánh mắt nhìn lơ đãng xung quanh, tiến lại gần Hạ Lãng với tốc độ gấp rút. Cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên má hắn sau đó lại vội kéo dãn khoảng cách. Hai gò má Dương Quyển nóng lên, cậu mở miệng, nói nhẹ nhàng: “Ngủ ngon”.

Rõ ràng đang đứng dưới gió lạnh thấu xương giữa đêm đông, nhưng lòng dạ Hạ Lãng lại nóng bừng. Hắn cũng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lại một cái bên má Dương Quyển, “Ngủ ngon”.

Khóe miệng Dương Quyển lén lút cong lên, quay người định đi về phía cầu thang.

Hạ Lãng duỗi tay ra kéo cậu lại, giọng nói ngập tràn ý cười: “Tiểu Dương, không ôm một cái đã đi hả?”

Bước chân của Dương Quyển từ từ chậm lại, khóe mắt quét thấy cánh tay đang nâng lên của đối phương, cậu ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ là cậu đã đợi rất lâu nhưng cũng không đợi được cái ôm của Hạ Lãng. Dương Quyển nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, trùng hợp thấy Hạ Lãng đang túm lấy hai bên vạt áo của hắn, tách ra mở rộng.

Một giây sau, đối phương cầm theo vạt áo, bọc cả người Dương Quyển lại chặt chẽ trong lồng ngực, chỉ còn dư lại mái tóc xoăn xoăn của cậu lộ ra ngoài áo khoác.



Thân thể cậu bị cuốn trong áo khoác của Hạ Lãng không thể động đậy, cậu hơi luống cuống cựa quậy tới lui, cuối cùng từ bỏ, ngoan ngoãn yên lặng vùi đầu vào hõm cổ đối phương.

Mãi đến khi trong gió truyền đến tiếng người từ phía xa xa, hai người mới như thể vừa tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao, hồi thần kết thúc cái ôm này.

Hạ Lãng đăng ảnh lên tường để ở trạng thái công khai, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Chiều hôm sau, lúc Dương Quyển còn đang trong phòng thí nghiệm thì bỗng nhiên có người tìm tới cửa.

Lúc Liêu Trường An tới nơi, Dương Quyển đang chỉnh sửa lại ghi chép thí nghiệm. Cậu và Hạ Lãng đã hẹn tối sẽ cùng về nhà nấu cơm ăn, sau khi Hạ Lãng tan học thì sẽ đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu.

Trong phòng thí nghiệm không chỉ có mình Dương Quyển, còn có mấy đàn em cũng có ở đấy. Liêu Trường An tiến vào từ ngoài cửa, tầm mắt nhìn thẳng vào mấy cô bé đàn em khóa dưới của Dương Quyển, mang theo vẻ dò xét đánh giá. Cô dùng mắt đảo qua mặt mấy cô gái kia một vòng rồi mới mở miệng hỏi: “Trong mấy người ai là Dương Quyển?”

Mấy cô bé đàn em nhìn Liêu Trường An với vẻ mờ mịt rồi lại nhìn bóng lưng Dương Quyển ngồi phía sau. Có người mở miệng với giọng chần chừ: “Cô tìm đàn anh của bọn tôi hả?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Liêu Trường An lộ ra vẻ nghi ngờ: “Đàn anh?”

Đúng lúc này, Dương Quyển đứng trước bàn cũng xoay người đứng dậy, cậu xoay người, cũng nhìn về phía người đứng trước cửa với vẻ nghi ngờ: “Là tôi”.

Sau khi thấy chiều cao và vóc dáng Dương Quyển, Liêu Trường An sững sờ chết trân tại chỗ.

Người sững sờ phải kể đến cả Dương Quyển, những cô gái có vẻ ngoài dễ nhìn trong trường cũng không ít, nhưng xinh đẹp cỡ Liêu Trường An thì đúng là hơi bị hiếm. Mặc dù cậu chỉ mới thấy ảnh của cô một lần mấy tháng trước ở diễn đàn game, nhưng khi đối phương thật sự xuất hiện trước mặt mình, Dương Quyển vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

Dương Quyển chưa quên người này là người có quen biết với Hạ Lãng trong cuộc sống thực. Tuy rằng không rõ sao mà cô tìm được tới chỗ của mình nhưng Dương Quyển vẫn đi tới, mở miệng một cách không mấy chắc chắn: “Cô tìm Hạ Lãng sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Liêu Trường An cố định trên mặt cậu, chậm chạp không lên tiếng trả lời.

Ngày hôm qua cô đã nghe được tin Hạ Lãng đang yêu đương, cũng nghe nói hắn mới kết hôn trong game với đàn ông. Theo bản năng cô liền cảm thấy Hạ Lãng đang cố ý diễn trò cho mình xem, chỉ vì trước đó chính miệng cô đã cam kết với hắn, trừ khi xu hướng tính dục của hắn thay đổi, còn không thì nhất định cô sẽ không từ bỏ hắn.

Đến đêm muộn thì lại thấy hình ảnh mà Hạ Lãng đăng trên tường, bức ảnh chụp hơi mờ, căn bản Liêu Trường An không nhận ra cổ tay như vậy lại là tay con trai. Dường như chỉ trong nháy mắt cô đã tự nhận định trong lòng là Hạ Lãng mới có bạn gái ở cơ sở mới đại học A.

Đêm đó Liêu Trường An đứng ngồi không yên, gọi điện thoại cho Thiệu Diệp dò hỏi thông tin liên quan đến Dương Quyển nhưng lại quên hỏi giới tính.

Lúc này khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, tuy rằng trong lòng vẫn đặt dấu chấm hỏi với chuyện Hạ Lãng thích đàn ông, nhưng ít ra trong nháy mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Dương Quyển, trong lòng cô đã nhạy bén phát hiện. Chuyện Hạ Lãng kết hôn với đàn ông trong game là sự thật.

Thanh niên trước mặt có khuôn mặt rất dễ để liên tưởng đến bức ảnh của Dương Mao Quyển mà Liêu Trường An đã thấy ở trong game mấy tháng trước. Thanh niên trước mặt này chính là Dương Mao Quyển.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô từ từ hạ xuống, không dấu vết rơi vào cổ tay Dương Quyển. Cậu đeo trên tay một sợi dây màu đen, nhìn qua đã có thể xác định đúng là cái tay và sợi dây trong tấm hình hôm qua.

Lược bỏ câu chào hỏi và lời giới thiệu không cần thiết, Liêu Trường An lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không tìm hắn, tôi tìm anh. Anh ra ngoài chút đi, tôi có chuyện muốn hỏi”.

Dương Quyển ra khỏi phòng thí nghiệm, dẫn đối phương đến hành lang vắng người.

Liêu Trường An quay người dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười không chê vào đâu được. “Hạ Lãng tìm anh diễn kịch là vì muốn thoát khỏi tôi đúng không?”

“Diễn kịch?” Dương Quyển nghe vậy thì ngước mắt, vè thắc mắc trong mắt không hề giống giả bộ. “Diễn kịch gì cơ?”.

Liêu Trường An cau mày nói: “Hạ Lãng là trai thẳng, anh ấy không thích đàn ông”.

Dương Quyển trầm tư trong chốc lát, đem lời chính miệng Hạ Lãng đã nói ra thuật lại cho cô nghe: “Em ấy nói em ấy không muốn thẳng nữa”.

Trong lòng Liêu Trường An khó bề tin tưởng, dựa vào hiểu biết của cô về Hạ Lãng từ nhỏ đến lớn, cô không thể nào tưởng tượng ra được đối phương là người sẽ nói ra những lời này. Liêu Trường An không hề do dự mà hoài nghi những lời này đều là lời vô căn cứ, giữ nguyên dáng vẻ thong dong tự phụ, không hề lộ chút tâm tình nghi ngờ trong lòng mở miệng nói tiếp: “Anh ấy lừa anh đó”.



Dương Quyển hỏi: “Lừa tôi chuyện gì?”

“Lừa anh rằng anh ấy thích anh, muốn yêu đương hẹn hò với anh”. Liêu Trường An dùng vẻ mặt thản nhiên khẽ cười thành tiếng. “Trừ phi anh ấy quay sang thích đàn ông, còn không thì tôi vẫn nhất quyết sẽ dây dưa với anh ấy. Lúc tôi nói lời này hình như anh cũng có mặt đúng không. Bây giờ anh ấy vì muốn thoát khỏi tôi nên mới yêu đương với anh thôi. Đợi đến khi tôi thật sự từ bỏ, anh ấy sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức”.

Dương Quyển chậm rãi đáp: “Ồ”.

Hình ảnh bản thân bị đối phương làm cho nghẹn họng lần trước trong game vẫn rõ ràng ngay trước mắt, Liêu Trường An hít sâu một hơi, trợn mắt hỏi cậu: “Anh không muốn nói gì sao?”.

Dương Quyển nghe vậy thì thoáng do dự, sau đó thành thật mở miệng: “Có”.

Cảm xúc của Liêu Trường An có vẻ hơi bình phục, cô ngước mắt lên nhìn cậu rồi nói: “Anh nói đi”.

“Nếu như tôi nói rằng tôi tin lời cô, bây giờ cô có thể đi không?” Giọng Dương Quyển đầy nghiêm túc. “Ghi chép thí nghiệm của tôi vẫn chưa sửa xong, hiện tại Hạ Lãng đã tan học rồi, tôi không muốn để em ấy tới đây rồi lại còn phải chờ tôi”.

Liêu Trường An: “…”

Cô tức giận đến mức giơ cao tay lên.

Đây là một thói quen nhỏ của Liêu Trường An, khi cô giận dữ sẽ không kiềm chế được mà giơ tay lên vuốt mái tóc dài của mình.

Nhưng mà Dương Quyển lại cho rằng cô muốn đánh người, cậu lùi về sau một bước theo bản năng, trong mắt chứa vẻ phòng bị và cẩn thận.

Thấy Dương Quyển phản ứng như vậy, Liêu Trường An bình thường hay đối phó với đám con gái trà xanh và bạch liên nhìn thật không quen. Nếu cô mà dùng thủ đoạn thậm chí còn cao hơn đám con gái kia một bậc.

||||| Truyện đề cử: Vì Em Là Vợ Anh |||||

Nhưng Dương Quyển là con trai, chỉ dựa vào giới tính của Dương Quyển thật ra chưa đủ để hạ thấp tâm phòng bị của cô với cậu. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm lúc nói chuyện trên game lần trước, cô nhận ra người này cũng chả có thủ đoạn gì.

Cái tay định vuốt tóc của Liêu Trường An khựng lại giữa không trung, cô mất hứng nheo mắt lại, đang định mở miệng hỏi Dương Quyển lùi cái gì mà lùi –

Cánh tay đang để trên không của cô bị người đi tới từ phía sau nắm lấy.

Giọng nói lạnh như băng của Hạ Lãng rơi xuống đầu cô: “Liêu Trường An cô dám ra tay thì cứ thử cho tôi xem?”

Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi sao? Đây là một trà xanh cao cấp trong lốt con thỏ vô tội sao?

Liêu Trường An sợ đến ngây người.

Chỉ một giây sau cô đã trở mặt, đổi qua vẻ mặt vô cùng đáng thương, quay đầu nhìn về phía Hạ Lãng.

Vốn Liêu Trường An còn tưởng rằng đối phương chỉ giống như quá khứ, nói vài câu đe dọa nhắc nhở ngoài miệng, nhưng vướng mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, cùng với chuyện cả hai cũng tính là bạn bè quen biết lớn lên với nhau từ nhỏ mà Hạ Lãng sẽ cho cô chút mặt mũi trước người ngoài.

Tuy rằng cô thích cợt nhả quấn lấy Hạ Lãng, nhưng vẫn chưa bao giờ chạm đến giới hạn mấu chốt của đối phương. Mấy tháng trước Hạ Lãng và Dương Quyển kết hôn trong game, tuy rằng Liêu Trường An không vui vẻ gì nhưng cũng vẫn biết Hạ Lãng và Dương Mao Quyển yêu đương qua mạng đơn thuần chỉ là để chơi đùa lúc rảnh rỗi thôi.

Hiển nhiên là chính Hạ Lãng cũng nghĩ vậy.

Thế nên lúc cô đi tìm Dương Mao Quyển Hạ Lãng cũng chỉ nói hai câu nặng lời rồi không để ý đến nữa, sau đó cũng không gây phiền phức gì cho cô.

Nhưng mà tình huống lần này có vẻ thay đổi hoàn toàn bất đồng.

Đột nhiên đối diện với đôi mặt đen kịt vì tức giận của Hạ Lãng, vẻ mặt Liêu Trường An ngơ ngác, bỗng nhiên cũng thấy hơi sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.