Lúc đưa Hứa Tư đến dưới lầu, bỗng nhiên Lục Đằng nhìn chằm chằm lối vào hành lang.
“Sao vậy?”
Lục Đằng giơ tay chỉ vào chỗ gần bồn hoa: “Ba ngày trước, ở đằng kia, anh còn là đối tượng xem mắt bị từ chối, hôm nay trở lại chốn cũ nên cảm thán tí ấy mà.”
“Anh cảm thán cái gì?”
“Cảm thán bản thân đã lãng phí mất hai ngày…” Lục Đằng cởi dây an toàn, hơi nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt sâu hun hút: “… Như thế này.”
Lông mi Hứa Tư khẽ run, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Lục Đằng duỗi tay chạm vào vành tai cô, giọng khàn khàn: “Đây là quyền lợi hợp pháp của anh, em sẽ không thấy phản cảm chứ?”
Hứa Tư cụp mắt, lắc đầu.
Cô ngoan quá, khiến anh muốn hôn thêm cái nữa.
***
Tuy thời gian làm việc của Lục Đằng rất linh hoạt, không cần lúc nào cũng phải đúng 9 giờ đi, 5 giờ về, nhưng anh phải chiều theo ý của những nhà sưu tầm ở trời Nam biển Bắc.
Sau hôm xác định quan hệ với Hứa Tư, anh liền đi công tác ở Paris, đến khi trở về thì đã là nửa tháng sau.
Trong lúc đi công tác, Hứa Tư cũng giống như lời cô nói, tuyệt đối không quấn lấy anh.
Ngoại trừ chúc ngủ ngon vào mỗi tối trước khi ngủ, thì cô chưa bao giờ chủ động tìm anh cả.
Theo lời của Lục Sam Xuyên thì có lẽ Hứa Tư vẫn còn mờ mịt: “Hả? Bạn trai? Ai cơ? Ở đâu ra thế?”
Lục Đằng: “…”
Ánh đèn vàng sáng rực xếp dọc hai bên đường chiếu sáng bên ngoài xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-than-moi-lay-duoc-vo/460912/chuong-7.html