Tối hôm đó, không có gì là romantic.
Thiên Lãng đến gian phòng thuê của Vi Lam, giống như một bác sĩ, liền kiểm tra vết thương trên cánh tay cô.
Cô không những bị đâm gẫy cánh tay phải, cổ tay cũng bị thương, vì cô không đến bệnh viện thay thuốc đúng thời gian nên đã bị nhiễm trùng.
“Tại sao em không đi thay thuốc?” Anh nhìn chăm chú vào vết thương của cô, mày cau lại.
Đương nhiên là lười rồi, còn nữa… rất ghét bệnh viên.
Sáng hôm sau cuối cùng vẫn phải đến viện, cô bị Tần Thiên Lãng tống lên xe, đi thẳng đến đó.
Mùi của thuốc sát trùng lysol sực lên mũi, rất lạ.
Bác sĩ rửa vết thương cho Vi Lam, cảm giác đau xé thịt khiến cô không chịu được kêu lên thảm thiết.
“Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?” Thiên Lãng đứng sau bình phong hỏi với vẻ sốt ruột.
“Cô ấy không thay thuốc đúng giờ, khiến cho miếng bông vàng dính vào da non”. Bác sĩ lắc đầu than thở, “đây gọi là lâu ngày sinh ra đau, không còn cách nào khác”.
Lần đầu tiên Vi Lam được nghe đến bông vàng, cô hỏi với vẻ tò mò: “Tại sao lại đặt bông vàng lên vết thương hả bác sĩ?”
“Loại bông này không những có thể cầm máu, mà còn giúp cho vết thương nhanh liền”.
Bác sĩ dùng miếng băng băng cổ tay cô lại, dặn dò: “Lần sau nhất thiết phải kịp thời đến bệnh viện để thay thuốc, nếu không bàn tay này của cháu sẽ tàn phế đấy”.
“Cảm ơn bác sĩ, cháu nhớ rồi ạ”.
Vi Lam khẽ trả lời, ra khỏi phòng thay băng.
Trên đường về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-sau-troi-xanh-lam/205467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.