Trước sự xúi giục của hơi men ngà ngà, Vi Lam để mặc Thiên Lãng bế mình lên tầng ba.
Anh bế cô vào thẳng phòng ngủ, ở đó có một chiếc giường nhỏ, ga trải giường là vải kẻ màu xanh lam.
Khi Thiên Lãng đặt cô lên giường, Vi Lam bất giác trốn ra sau theo bản năng.
Cô vốn không phải là cô gái bảo thủ, nhưng sau khi xảy ra chuyện với Sở Hàm, cô bắt đầu cẩn thận với cơ thể mình.
Thiên Lãng lập tức nhận ra ngay.
Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu em không muốn, anh sẽ đi ngay…”
Trái tim Vi Lam như bị bóp nghẹt.
Cô không muốn để Thiên Lãng đi, không muốn để cảm giác ấm áp nằm trong lòng anh đó biến mất.
Cô cần anh, dường như là người sểnh chân ngã xuống nước túm được một cái phao cứu mạng, liền ra sức túm chặt không muốn buông ra, tìm cho mình một lý do để tiếp tục sống.
“Anh Thiên Lãng”, Vi Lam hít thật sâu, sau đó lấy hết can đảm, đôi mắt nhìn anh cằm chằm, “anh nỡ lòng nào mà đi thật ư?”
Một cảm giác run rẩy len vào người Thiên Lãng. Anh nhìn cô một cách trấn động, giọng trầm ấm.
“Em vừa gọi anh là gì?”
“Anh Thiên Lãng! Đâu có phải đây là lần đầu tiên em gọi anh thế đâu”. Cô nhìn anh cười một cách uể oải và duyên dáng, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.
“Đáng ghét! Em không phải là mụ phù thuỷ mà là một tiểu yêu tinh đáng sợ!” Thiên Lãng khẽ rủa một câu.
Cô không nghe rõ anh nói cái gì, mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-sau-troi-xanh-lam/1279935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.