Trở về khu nhà trọ tồi tàn của mình, Bạch Sanh cứ ngồi bó gối ở góc tường suốt như vậy, nàng không biết mình nên bày ra cảm xúc gì nữa. Hàn Thuần cấm đoán nàng rất nhiều thứ, không được ghen tuông hay chất vấn nàng ấy bất cứ thứ gì, giờ đây nàng cũng không rõ nàng là cái gì của Hàn Thuần nữa.
Vùi đầu vào cánh tay, cố che giấu yếu đuối của mình.
Hàn Thuần thay đổi rồi sao?
Bạch Sanh có chết cũng không tin, trong mắt lóe lên một tia kiên định, vội vàng chụp lấy túi xách của mình chạy đi tìm Hàn Thuần.
Khu chung cư mà Hàn Thuần đang sống nằm ở thành phố S, nơi sầm uất nhất, dù là ai cũng mong muốn mình được một lần đặt chân vào đó.
Lúc Bạch Sanh đến nơi thì cũng đã chín giờ tối, nàng đi bộ một mạch như vậy chân cũng phát đau lại keo kiệt không muốn đi xe buýt. Dù sao Hàn Thuần đứng trong lĩnh vực này chưa vững, vẫn có nhiều thứ cần tiền, nàng không thể tiêu xài hoang phí được.
May mắn là Bạch Sanh vừa đến thì Hàn Thuần cũng vừa về, nhưng khi thấy nàng nét cười trên mặt nàng ấy liền mất đi, chuyển sang lạnh lùng dửng dưng.
"Thuần, em muốn nói chuyện một chút."
Hàn Thuần liếc nhìn ra ngoài hành lang, bốn phía vắng vẻ không một bóng người, nhưng nàng cũng không yên tâm vội kéo Bạch Sanh ra một góc tối tránh tầm mắt của phóng viên.
Mất kiên nhẫn mà lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Bạch Sanh khục khịt mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-sau-nam-ay-mua-roi/2426079/chuong-2.html