Chương trước
Chương sau




Đoàn làm phim chọn một đoạn đường khá vắng, bốn phía kéo dây vàng ngăn người không phận sự tiến vào. Nhân viên trong đoàn tích cực làm việc, ai cũng đều gấp đến mức chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho kịp giờ quay.

Thời tiết lúc này thật sự quá nóng, trang điểm bao nhiêu lớp cũng trôi đi hết.

Giang Huyền Tranh bị dặm lại trên dưới sáu bảy tầng phấn, mặt đã bắt đầu bí bách khó chịu.

Bạch Sanh ở bên cạnh liên tục lau mồ hôi cho Giang Huyền Tranh tránh lớp trang điểm lại trôi đi, nho nhỏ nói: "Chịu một chút, mọi người đều cùng nhau chịu nóng, em phải cố gắng hoàn thành sớm để mọi người còn nghỉ ngơi."

"Em biết rồi."

Cái nóng này trên dưới 36, 37 độ, quạt mà đoàn phim chuẩn bị không đủ dùng, phần lớn đều để cho đại minh tinh hưởng dụng trước tiên. Mọi người đều không ngờ Giang Huyền Tranh lại nhường cho tiểu trợ lý của mình sử dụng, còn mình thì chịu đựng dưới cái nắng khủng khiếp này.

Bạch Sanh không đành lòng, hướng ô về phía Giang Huyền Tranh, nói: "Lại gần chị một chút, quạt này hai người dùng cũng được."

Giang Huyền Tranh ngoan ngoãn nhích lại gần, cùng Bạch Sanh dùng một cái quạt, bầu không khí có vẻ rất hòa hợp.

Vì thời tiết quá nóng nên đạo diễn Lý quyết định bấm máy sớm nửa tiếng, diễn viên cũng vội vàng vào vị trí của mình.

Phân cảnh này không tính là phức tạp, Dịch Lăng sẽ đi bộ trên con đường này, sau đó thì Giang Huyền Tranh sẽ đuổi theo phía sau, hai người nói vài câu thoại thì chuyển cảnh.

Dịch Lăng rất có phong thái, dù trời có nóng thế nào vẫn chuyên tâm diễn xuất, trên mặt không hề có vẻ mệt mỏi nóng nảy.

Giang Huyền Tranh đứng ở bên ngoài quan sát, khi thấy Dịch Lăng bước đến vị trí quy định từ trước thì vội vàng nhấc chân đuổi theo. Với ưu thế chân dài, chưa bao lâu đã đuổi kịp, mồ hôi trượt xuống không phải do mệt mà là do nóng, nhưng may mắn không làm trôi lớp trang điểm.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, chỉ diễn một lần đã đạt yêu cầu, đạo diễn Lý hài lòng đến mức không ngừng khen ngợi.

Giang Huyền Tranh nhanh chóng trở về, lại bị Dịch Lăng kéo tay áo, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nữ nhân này đột nhiên ngã quỵ trước mặt nàng.

"Dịch Lăng!!"

Người ngã trước mặt không thể không đỡ, vội vàng chụp lấy cánh tay Dịch Lăng xốc đứng dậy, lại không ngờ nàng ta lại yếu ớt đến mức đứng không vững ngã ngược vào lòng nàng.

Nhân viên trong đoàn vội vã chạy ra, người cầm khăn người cầm quạt giúp Dịch Lăng hạ nhiệt độ xuống. Bạch Sanh cũng nhấc chân đi theo, trong lòng cực kỳ không vui, ngoài nàng ra thì ai cũng không được thân cận với Giang Huyền Tranh!!

Giang Huyền Tranh thấy Bạch Sanh đến thì muốn đem của nợ Dịch Lăng đẩy sang một bên, vạn vạn không ngờ nàng ta bám quá chặt, giống như muốn dính hẳn trên người nàng.

"Dịch Lăng, cô buông ra có được hay không?"

Đối phương lại như không nghe nàng nói, càng cố sức bám chặt hơn: "Huyền... Huyền Tranh, tôi chóng mặt quá, để tôi dựa một chút đi."

Bạch Sanh lưu loát bước đến gỡ từng ngón tay của Dịch Lăng ra khỏi người Giang Huyền Tranh, thẳng thừng kéo nàng về phía nữ trợ lý đang chờ ở bên cạnh. Loạt động tác vừa rồi nhanh đến không kịp nhìn rõ, định thần lại thì Dịch Lăng đã được nữ trợ lý dìu đỡ, đầy mặt hoảng hốt nhìn Bạch Sanh.

"Đưa Dịch Lăng vào trong mát ngồi nghỉ đi."

"Ách... vâng..."

Đợi khi trợ lý kéo Dịch Lăng đi rồi, Bạch Sanh mới quay lại giúp Giang Huyền Tranh vuốt thẳng áo sơ mi trắng, dấu tay của Dịch Lăng cũng bị vuốt đi hết.

"Tiểu lão bà." Giang Huyền Tranh đắc ý hỏi: "Chị đang ghen sao?"

"Ân." Bạch Sanh nghiến răng trừng mắt: "Ghen muốn chết!!"

"Ha ha." Giang Huyền Tranh càng thêm kiêu ngạo, sờ sờ eo nàng: "Tối nay nhất định hảo hảo bồi tội, nhé?"

Bạch Sanh đẩy móng sói ra, hừ lạnh một tiếng, giống như tiểu nữ vương cao cao tại thượng.

Bị dáng vẻ này của Bạch Sanh chọc cho cười lớn, đáy mắt Giang Huyền Tranh tất cả là nhu tình, chỉ đối với duy nhất một mình Bạch Sanh mới dùng loại ánh mắt này.

Đoàn phim cho Dịch Lăng nghỉ mười lăm phút rồi lại bắt đầu quay tiếp, những cảnh sau đều thuận lợi hoàn thành, mọi người tiếp tục bận rộn chuyển chỗ quay.

Đến trưa nắng càng thêm chói chang, Giang Huyền Tranh và Bạch Sanh trốn dưới một cái dù lớn, cùng nhau dùng cơm trưa mua ở cửa hàng tiện lợi. Thức ăn ở cửa hàng tiện lợi không tính là ngon nhưng vẫn có thể nuốt được, dù sao có người trong lòng ở bên cạnh, dù chỉ là uống nước lã vẫn thấy ngon.

Dịch Lăng ở phía đối diện ghen tỵ đến siết vỡ kính mát, hận không thể một phát bóp chết tươi Bạch Sanh, cô ta đúng là kỳ đà cản muỗi phát hỏng chuyện tốt của nàng!!

Dù vậy buổi quay hôm nay cũng suôn sẻ hoàn tất, đạo diễn Lý cho mọi người về lúc 7h tối, những người có nhu cầu karaoke sẽ đi theo đạo diễn Lý đến KTV. Riêng phần Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh thì thu xếp trở về nhà ăn cơm, lại không ngờ Dịch Lăng vẫn chưa về, đứng ở cửa chờ các nàng đi ra.

Vừa thấy Giang Huyền Tranh, Dịch Lăng liền nhảy bổ ra chặn đường: "Ách, Huyền Tranh, cảm ơn chuyện lúc trưa cậu đã đỡ tôi, tôi muốn mời cậu đi ăn một bữa, được không?"

Giang Huyền Tranh nhướn mày: "Hình như tôi đã nói qua rồi đúng không? Trên phim trường chúng ta là bạn diễn, ngoài cuộc sống chúng ta là kẻ thù."

Dịch Lăng run rẩy một chút, hé môi: "Cũng không phải tôi cố ý, tại sao cậu không chịu tha thứ cho tôi?"

"Tha cho cô? Mấy lời này cô cũng có thể nói ra được sao?"

Bạch Sanh bị hai người làm cho mờ mịt: "A Tranh, chuyện gì xảy ra với em vậy?"

"Sanh nhi, chị còn nhớ lần chị bị ngã đến mức phải băng bó nhiều tuần không?"

"A!? Còn nhớ." Bạch Sanh vẫn còn nhớ rất rõ, lần đó nàng ngã đã đành còn bị mảnh vỡ của giày thủy tinh đâm vào chân, lại chẳng hiểu lý do gì khiến vết thương chỉ vài ngày đã có thể khép miệng lành hẳn.

Giang Huyền Tranh phẫn nộ nói: "Chính cô ta đã kéo bục gỗ cố tình làm chị ngã."

"Tôi đã nói là tôi không có cố ý mà, sao cậu không tin tôi chứ!?" Dịch Lăng ôm mặt nức nở khóc: "Không phải là tôi, tôi sao có thể làm loại chuyện tán tận lương tâm vậy chứ?"

"Đừng giả vờ để kéo sự thương hại của Sanh nhi, tôi..."

Không để Giang Huyền Tranh nói hết, Bạch Sanh đã lên tiếng cắt ngang: "Được rồi, Dịch Lăng tiểu thư đã nói không phải thì cho là không phải đi, dù sao chị cũng không có vấn đề gì mà."

"Chuyện này không thể cho qua vậy được, nhỡ như lần sau cô ta lại hãm hại chị thì sao?"

"Sẽ không có chuyện này đâu." Bạch Sanh ôn hòa nói tiếp: "Em là alpha, nên phong độ nhường nhịn omega một chút, nếu thật sự cố ý cũng không cần tức giận lâu như vậy."

"Chị đúng là quá lương thiện rồi!!" Giang Huyền Tranh giận lại không thể phồng lá gan với Bạch Sanh, quay sang Dịch Lăng trút giận: "Đừng để tôi thấy cô sau giờ quay, tôi nhất định sẽ rời đoàn phim, lời này không phải là đùa đâu. Hơn hết, nếu cô còn hãm hại Bạch Sanh lần nữa, tôi có thể cam đoan khiến cô sống không bằng chết!!"

Không cho Dịch Lăng cơ hội biện minh, Giang Huyền Tranh một đường lôi kéo Bạch Sanh trở về nhà.

Đường đêm vẫn náo nhiệt, phố xá lên đèn, hàng quán thắp sáng những bảng đèn neon rực rỡ. Dòng xe cộ vẫn nối tiếp nhau lướt trên phố đông, chẳng ai vì ai mà dừng lại, cũng chẳng ai quan tâm bản thân đã lướt qua ai.

Ánh sáng từ đèn đường hắt lên gương mặt trắng nõn, dường như phát quang, rực rỡ như một vị thiên sứ lạc bước đến chốn phàm trần. Hàng mi dài rũ xuống, qua đôi mắt nhàn nhạt không nhìn thấu ý vị, phảng phất chút cô quạnh, tựa hồ chẳng ai có thể chạm đến vị thiên sứ cao quý này.

Bạch Sanh không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo cánh tay của Giang Huyền Tranh: "Tranh à, chuyện này không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Có thể Dịch Lăng thật sự muốn hại chị, nhưng con bé còn rất nhỏ, nhất định không ý thức được việc mình làm có ý nghĩa là gì. Bây giờ em cùng với Dịch Lăng tranh chấp, đối với em lẫn con bé đều không vui vẻ gì. Thử nghĩ xem, sau này con của chúng ta vô tình phạm phải lỗi sai nào đó bị đối xử như vậy em có chịu được hay không?"

"Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau." Giang Huyền Tranh nhăn mặt nhướn mày: "Em tin chị có thể dạy con chúng ta hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng còn Dịch Lăng là cố ý hại chị, dù có nói thế nào em cũng không thể bỏ qua cho cô ta được."

"Em thật là..." Bạch Sanh thở dài, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng: "Chị cũng không phải trái hồng mềm bị người ta đùa giỡn không biết phản kháng, lần sau cẩn thận hơn là được rồi. Em và Dịch Lăng vẫn phải hợp tác lâu dài, ngày nào cũng sẽ chạm mặt nhau, bầu không khí mà căng thẳng mãi như vậy cũng không tốt lắm đâu."

"Được rồi, em nói không lại chị." Giang Huyền Tranh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Sanh, nhu hòa mở miệng: "Chúng ta về thôi."

Bạch Sanh cong mắt cười: "Ân."

Bàn tay đan chặt vào nhau, hai bóng người đổ xuống đường phủ ánh trăng bạc, trong mắt đều là một mảng tình ý triền miên.

Về đến nhà cũng hơn 8h, Giang Huyền Tranh mở cửa đi thẳng vào bếp tìm chút nước uống, sẵn tiện rót cho Bạch Sanh một ly.

Đón lấy ly nước từ tay tiểu lão công, vui vẻ uống một ngụm lớn, lúc này mới phát hiện có điểm không đúng, sao nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy Hàn Thuần đâu nhỉ?

Còn chưa kịp mở miệng ra hỏi đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, Hàn Thuần từ bên ngoài đi vào nhà, cẩn thận đem giày đặt lên trên kệ.

Bạch Sanh nhịn không được hỏi: "Sao chị đi ra ngoài mà không khóa cửa vậy?"

"Chị đi gần đây thôi." Hàn Thuần chỉ chỉ tay ra ngoài: "Ra tiệm tạp hóa kế bên nhà mua chút đồ."

"Trong nhà thiếu gì hay sao?"

"À, chị mua cho em ít đồ ăn vặt thôi." Hàn Thuần đặt mấy túi giấy lỉnh kỉnh lên bàn, đầy ôn nhu mà nói: "Chị thấy trong tủ hết đồ ăn vặt rồi nên mua cho em."

"Ách... em cảm ơn..."

Bạch Sanh cứ cảm thấy Hàn Thuần cực kỳ quái lạ, sao lại đột nhiên ân cần tử tế như vậy chứ? Lẽ nào bị ma nhập rồi? Hay là bị bệnh nan y không thể chữa?

Giang Huyền Tranh lách người đứng chắn tầm nhìn của Hàn Thuần, lãnh lạc mở miệng: "Mấy chuyện này chị không cần làm, dù sao đồ ăn của chị mua Sanh nhi nhà tôi cũng nuốt không trôi."

Hàn Thuần nhún vai không cho ý kiến, một đường tiến thẳng vào bếp, tính tìm thứ gì đó để xoa dịu cơn khát của mình. Nhìn ra ngoài phòng khách, hai người kia vẫn bày ân ái, thật sự khiến người khác ghen tỵ đỏ mắt.

Đem cốc thủy tinh đặt lại xuống bàn, lặng thầm đi về phía bên cạnh Bạch Sanh ngồi xuống.

"Em đã ăn gì chưa?"

Bạch Sanh lịch sự đáp lại: "À, em và A Tranh vẫn chưa ăn gì hết, định về nhà nấu cơm ăn."

"Nếu vậy..."

Lời còn chưa kịp dứt thì ánh sáng yếu ớt của đèn trần đã vụt tắt, tất cả các thiết bị điện cũng ngừng hoạt động, bóng tối nuốt chửng cả căn nhà nhỏ không một tiếng động.

"A a a!!!"

Bạch Sanh hét thảm một tiếng, cả người co rúm lại một đoàn. Không chỉ riêng một mình Bạch Sanh, bất cứ omega nào cũng vậy, đối với bóng đen đột ngột đều sẽ sợ hãi.

Hàn Thuần ở gần nhất, vừa vặn bắt được hai vai của Bạch Sanh, ôm ghì vào trong lồng ngực ấm áp: "Không cần sợ, chị ở đây."

Nào ngờ Bạch Sanh lại bài xích hành động này của Hàn Thuần, lách người hướng về phía của Giang Huyền Tranh, trong lúc sợ hãi nhất theo bản năng vẫn tìm đến người mà mình yêu nhất.

Trong lòng Hàn Thuần một đợt chua xót, trước đây nữ nhân này luôn hướng đến vòng tay nàng, vậy mà giờ đây ở trong vòng tay nàng lại vùng vẫy muốn thoát. Thay đổi rồi, Bạch Sanh thay đổi, triệt để thay đổi, đem tâm nàng hung hăng dày xéo.

Ở bên kia Giang Huyền Tranh thuận thế tiếp nhận ôm ấp Bạch Sanh ở trong lòng, vuốt ve tấm lưng gầy: "Không sao, ngoan, em ra xem thử là có chuyện gì."

"Không được!!" Bạch Sanh chộp lấy cánh tay của Giang Huyền Tranh, hai mắt ướt nước: "Chị sợ lắm."

"Được rồi, em không đi."

Giang Huyền Tranh với tay lấy điện thoại ở trên bàn, vừa mở ra đã thấy tin nhắn từ tổng đài cấp phát điện. Nguyên nhân ngắt điện vì bán kính 100m quanh đây có một khu vực đang gặp hỏa hoạn, cho nên đơn vị cấp phát điện đã ngắt hết toàn bộ điện trong khu vực để bảo vệ an toàn cho người dân.

"Có khu vực xảy ra hỏa hoạn nên mới ngắt điện thôi, một lát lại có điện ngay mà."

Bạch Sanh lén lút đưa tay chùi nước mắt: "Ân."

"Sao lại khóc rồi?" Giang Huyền Tranh gỡ tay Bạch Sanh xuống, dịu dàng nói: "Nhìn em, đừng dụi nữa."

"A Tranh..."

"Hảo, không cần phải sợ, nhớ lời em, trời có sập xuống em cũng thay chị chống đỡ."

Cảm giác như vừa nuốt xuống một viên định tâm đan, Bạch Sanh không còn hoảng loạn nữa, ngoan ngoãn ở trong lòng Giang Huyền Tranh, ngơ ngác đưa mắt nhìn bốn phía bóng tối.

Ba người, ngồi ở phòng khách, không khác gì bầy vượn thời tiền sử.

Không biết đến khi nào mới có điện, bụng thì lại réo inh ỏi, Bạch Sanh nhịn không được kéo tay áo của Giang Huyền Tranh.

"Tranh ơi chị đói."

Không để cho Giang Huyền Tranh kịp trả lời, Hàn Thuần đã lên tiếng: "Chị có mua đồ ăn vặt, em ăn tạm nhé, một lát có điện chị sẽ nấu cho em ăn."

Bạch Sanh cắn môi dưới, trộm nhìn Giang Huyền Tranh đợi chờ tiểu phu quân cho phép mới dám ăn. Nào ngờ Giang mặt dày lại thẳng tay cầm lấy gói bim bim trong túi giấy, lưu loát xé ra rồi đưa cho Bạch Sanh hưởng dụng.

Mừng rỡ đón lấy gói bim bim, hai mắt Bạch Sanh sáng như đèn pha ô tô, cao hứng bóc một miếng nhét vào miệng nhỏ.

Đây là bim bim vị phô mai mà nàng thích ăn nhất~ Hảo hạnh phúc~

Giang Huyền Tranh có chút xót xa, trong lòng tự trách tất cả là do nàng không quan tâm đến Bạch Sanh, để nàng ấy đói đến như vậy, biết trước sẽ dẫn nàng ấy ra ngoài ăn một bữa thật ngon rồi.

Bạch Sanh ăn được hai miếng thì đưa tay muốn uy bánh cho Giang Huyền Tranh: "Mở miệng ra nào."

Giang Huyền Tranh cũng ngoan ngoãn mở miệng ra, giống như được ai rót mật vào lòng, ngọt đến đau cả răng~

Hai người ngươi một miếng ta một miếng, ân ái bày ra ngập mặt, không ghen tỵ cũng không được. Hàn Thuần liếc trắng mắt, ở đây còn có nàng đã như vậy, không có nàng chẳng biết hai người này sẽ làm ra cái trò gì nữa.

Nghĩ ngợi một lúc, Hàn Thuần đưa tay phẩy phẩy hai cái: "Nóng thật."

Bạch Sanh ngậm bim bim trong miệng, cũng bắt đầu cảm thấy nóng, vậy mà Giang Huyền Tranh bị nàng đu bám nãy giờ vẫn không kêu rên một tiếng.

Vạn vạn không ngờ được Hàn Thuần cư nhiên cởi bỏ nút áo sơ mi trên người, trên trán đọng hai tầng mồ hôi, là nóng thật không phải giả vờ. Dù sao bây giờ là mùa hè, còn không có quạt máy hay điều hòa, có là sắt thép cũng bị nóng chảy ra.

Không hổ là đại minh tinh, thân hình Hàn Thuần thật sự rất đẹp. Dù là trong bóng tối vẫn lờ mờ thấy được làn da trắng nõn, khuôn ngực phập phồng theo nhịp thở, thậm chí là một ít cơ bụng nho nhỏ.

Bim bim trong miệng suýt chút đã rơi xuống, Bạch Sanh là người yêu thích cái đẹp, tạp chí người mẫu nàng sưu tầm cũng không ít, đối với thân hình đẹp mắt của Hàn Thuần tất nhiên sẽ động tà tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.