Lý Tú vừa đến trường, liền thấy không khí trong lớp hôm nay không đúng lắm.
Quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thì thầm bàn tán và tiếng lật sách cũng bị ấn nút tắt tiếng.
Cậu nhíu mày, vừa bước vào lớp đã thấy người nằm trên bàn cạnh chỗ ngồi của mình.
Bóng dáng Phương Càn An thực sự rất dễ nhận biết, dù cho lúc này nam sinh đang vùi mặt trong khuỷu tay, đầu cũng không ngẩng, Lý Tú vẫn nhìn một cái là nhận ra hắn.
Thôi được, cũng chỉ có vị thái tử này mới có thể không kiêng nể gì như thế, ngủ bù trong tiết tự học buổi sáng mà không có áp lực tâm lý gì.
Chắc cũng vì lý do này, người trong lớp lo ồn đến Phương Càn An nên mới hoàn toàn yên tĩnh như vậy?
Lý Tú tuỳ tiện nhìn lướt qua phòng học, phát hiện sắc mặt tất cả mọi người đều hơi kỳ quái, ai cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sách giáo khoa trong tay, không dám lên tiếng.
"..."
Cậu thu mắt về, nhìn đỉnh đầu Phương Càn An, mím môi.
Tên này sao vẫn ở đây?
Lý Tú thốt ra lời oán giận bất đắc dĩ trong lòng.
Vừa nghĩ tới Phương Càn An quấy rầy mình đi học ngày hôm qua thế nào, tâm trạng thiếu niên hoàn toàn trở nên u ám.
Nhờ ơn cuộc điện thoại đêm qua Phương Càn An cố tình gọi cho cậu, Lý Tú ngủ không ngon cả đêm. Bây giờ đầu nặng như đổ chì, hoàn toàn không thể vắt ra thêm chút tinh lực dư thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-quan-kien-hi/3544640/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.