Lam Dạ Ảnh gật đầu,“Cháu sẽ không có việc gì ……” 
Hồ vương nhìn thoáng qua Nguyễn Miên Miên, lại nhìn thoáng qua Lam Dạ Ảnh,“Thôi, thôi, cùng lắm thì ông lại đến nơi Lão Quân xin thêm một viên trở về……” 
Chẳng qua là, xin thêm đan dược của ông lão ấy không phải chuyện dễ?!Lúc trước Lão Quân cũng là xem nể mặt Ảnh nhi mới cho …… 
Lam Dạ Ảnh thấy dáng vẻ hồ vương đau đớn, đành phải nói:“Ông ngoại,ông nghỉ ngơi một hồi đi,cháu và Miên Miên ra ngoài trước…..” 
“…… Ừm.” Hồ vương gật gật đầu. 
Lam Dạ Ảnh đưa Nguyễn Miên Miên đi ra, Nguyễn Miên Miên thở mạnh một hơi,“Dọa chết khiếp em……” 
“Thế nào?! Ông ngoại không dọa em sợ chứ?!” Lam Dạ Ảnh cười tủm tỉm hỏi cô. 
Khóe miệng của Nguyễn Miên Miên co rút, không dọa người?! Thiếu chút nữa dọa em chết khiếp, được chưa?! 
“Đúng rồi, tại sao không thấy mẹ anh?!” Nguyễn Miên Miên kinh ngạc hỏi hắn. 
Sắc mặt Lam Dạ Ảnh đau khổ, bất đắc dĩ nói:“Mẫu thân thật lâu trước đó lên núi bế quan tu luyện,đoán chừng là bị thương nặng, đối hắn tuyệt vọng nên đem tất cả tinh lực đều đặt vào chuyện luyện công? Nhưng ngày mai, mẫu thân sẽ xuất quan….. Ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy mẹ anh……” 
Nguyễn Miên Miên thở dài một hơi, tuy rằng Lam Dạ Ảnh rất nói sơ qua nhưng mà thân là một người phụ nữ,cô cũng có thể hiểu nổi đau của người ấy, người đàn ông bà yêu, không biết có yêu bà hay không, còn cưới một cô gái khác chăm sóc cả đời, trong lòng của bà ấy nhất định rất là đau khổ…… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nu-pk-tong-giam-doc-luu-manh/552616/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.