Cùng An Tiểu Mễ ăn cơm tối, tuy rằng nói nói cười cười nhưng mà Nguyễn Miên Miên có thể cảm giác được đến bi thương của cô,cô không lừa được người khác mà Nguyễn Miên Miên cũng biết mình khó có thể bị lừa …… 
Cô rất hiểu tính cách của An Tiểu Mễ,bất luận xảy ra chuyện gì đều thích giấu ở trong lòng không chịu nói ra,nếu cứ như vậy có ngày sẽ bị bệnh thôi… 
Không phải thân thể bệnh mà là trong lòng của cô đang bệnh,càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến cô căn bản không có năng lực tự chữa lành, hoặc là nói căn bản là không thể khỏi hẳn …… 
Nguyễn Miên Miên trong lòng như là thêm buồn phiền,cô và An Tiểu Mễ tình huống có chút tương tự, An Tiểu Mễ là vì trong lòng một vết thương từ hồi xưa lưu lại cho đến bây giờ, cô không chịu nói rõ ràng nguyên nhân, đến tột cùng là lựa chọn của mình quá cao hay là vẫn không có người thích hợp…… 
Bất kể như thế nào,còn sót lại thì là còn sót lại, không thể viện cớ…… 
Nguyễn Miên Miên cuối cùng thở dài một hơi, không có nói gì thêm. 
“Buổi tối không có việc gì sao!?” An Tiểu Mễ nhìn cô cười nói:“Không bằng đi tham gia buổi tiệc gặp mặt đi……” 
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc trành liếc mắt cô một cái, cười cười, nói:“Được……” 
Mỗi khi trong lòng của An Tiểu Mễ đau khổ cô đều muốn đến một nơi thật náo nhiệt.Có một câu nói rất đúng,chỉ có ở trong lòng khổ sở mới muốn đến nơi vui vẻ. Một câu nói rất đúng,hoan lạc là một cái nhóm người cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nu-pk-tong-giam-doc-luu-manh/552611/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.