Nguyễn Miên Miên mang theo lo lắng lờ mờ đi ngủ.
Nhưng mà đến buổi tối,cô bị một cái gì xù lông làm co thức tỉnh, cô mở đèn bàn trước giường, nhìn thấy trước ngực mình có một con vật nhỏ bé trợn tròn hai mắt….
“Mèo…… mèo con……” Nguyễn Miên Miên cảm thấy rợn tóc gáy.
Cô rõ ràng không có mang con mèo này đến đây nhưng mà nó lại làm sao có thể xuất hiện ở trong này?! Thật đáng sợ……
Nguyễn Miên Miệt thật sự nghĩ mình đang nằm mơ ……
Mà con mèo này một chút giác ngộ cũng không có, ngược lại dùng sức chui vào trong lòng cô, dùng sức chà chà hai điểm trước ngực cô, hắn ỷ vào cô không có phát giác sự tồn tại của hắn, cho nên, mới dùng sức chiếm tiện nghi của cô……
Mà Nguyễn Miên Miên có chút kỳ quái, suy nghĩ của cô cũng không biết bị mang về phía nào,vừa rồi cô còn cảm thấy thực quỷ dị, hiện tại…… Hiện tại…… người cô không hiểu sao lại choáng váng ……
Sau đó, trước mắt của cô xuất hiện một mảnh quỷ dị không gian, cả người cô như là bị hút vào một không gian khác.
Tất cả đồ vật trong phòng gì đó đều không thấy ……
“Meo meo……” Khi Nguyễn Miên Miên tỉnh táo lại phát hiện không thấy mèo con ……
Nguyễn Miên Miên nhìn cảnh sắc chung quanh núi xanh nước biếc, cảm thấy rất quỷ dị, mà nơi này cũng có núi thật sự bởi vì cô nhìn tường rào cách đó không xa….
Giống như cái cung điện mà cô đang bị lạc trong đó……
Nguyễn Miên Miên bừng tỉnh cơn mộng bất lực đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nu-pk-tong-giam-doc-luu-manh/552609/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.