Trong xe bốn bề yên tĩnh,Lam Dạ Hiên thỉnh thoảng nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút,đột nhiên cảm thấy cừu con cũng rất đáng thương………
Hai người cũng không nói chuyện,Nguyễn Miên Miên đột nhiên có cảm giác mình rất giống cô đáng thương vợ bị bỏ rơi.
Tất cả chỉ do mẹ cô hối thúc,ông trời có thể thấy được cô đối với Dương Kiến Trữ nửa điểm lưu luyến cũng không có đâu nha….
Lam Dạ Hiên đang muốn nói gì đó để xem như an ủi cô, nhưng mà lúc này di động lại đột nhiên vang lên, hắn nhíu mi nhận cuộc gọi,sau đó trong nháy mắt gương mặt trở nên nghiêm túc….
“Vâng……” Lam Dạ Hiên hừ nhẹ một tiếng,trên mặt có chút khinh thường và phẫn nộ nhưng mà giọng nói hình như bị đè nén đi.
Lam Thiên lãnh khốc vô tình nhưng cũng hiểu rõ tình hình nên nói lời xin lỗi:“Dạ Hiên!Cha lập tức đưa anh con đến trước,con cũng chuẩn bị một chút rồi đến công ty…..”
Sắc mặt Lam Dạ Hiên lập tức thay đổi u ám hẳn lên, hừ lạnh một tiếng, nói:“Cha,cha thật đúng là bất công……”
Lam Thiên lạnh nhạt thở dài một tiếng,không có hé răng cũng không giải thích gì.
Hắn “bộp” một tiếng tắt điện thoại, gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, sau đó lấy di động quý giá chính tay đập vào cửa kiếng xe……
“A……” Nguyễn Miên Miên hô to một tiếng, kinh ngạc quay đầu lại nói:“Tổng giám đốc……”
Lam Dạ Hiên sắc mặt rõ ràng biến thành rất khó coi, hắn đè nén lửa giận, các đốt trên ngón tay tất cả đều nổi lên gân xanh “Đừng gọi tôi là tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nu-pk-tong-giam-doc-luu-manh/552513/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.