*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó, La Vực vốn định đưa Hiểu Quả đi ăn tối rồi mới về, nhưng giờ y phải kiêng ăn quá nhiều thứ, hơn nữa ở nhà cũng nấu được mấy món bên ngoài, nguyên liệu còn đảm bảo hơn, vì vậy bọn họ không đi nữa.
Tới khi về đến nhà, Hiểu Quả vẫn vui thật là vui. La Vực tính bóc hết tất cả số đồ chơi ra, không ngờ Hiểu Quả nghe xong lại liên tục xua tay.
“Ừm…Không cần đâu, chơi cũ xong rồi…chơi cái mới.” Thì ra Hiểu Quả đã sớm tính cẩn thận, khiến La Vực vô cùng ngạc nhiên.
Nếu nói Hiểu Quả chẳng hiểu gì về tiền, sẽ thấy cậu có cách tính toán chi tiêu của riêng mình, chỉ lãng phí chút xíu thôi cũng sẽ tiếc. Song nếu bảo cậu so đo từng chút một, lại thấy chỉ cần La Vực không đưa vàng bạc châu báu đến trước mặt cậu, có lẽ Hiểu Quả sẽ chẳng bao giờ biết chi phí ăn mặc của cậu mỗi ngày đốt chừng nào tiền.
Thầy Phương tìm một khung kính để lồng bức tranh của Hiểu Quả vào rồi treo lên. La Vực để Hiểu Quả tự chọn nơi treo tranh. Đầu tiên, Hiểu Quả coi trọng cái mặt tường ngay giữa phòng khách, đứng ở cổng ngó vào là đã thấy rồi, tuy khác vị trí nhưng lại có ảnh hưởng hệt như chỗ treo ảnh gia đình ở nhà chính nhà họ La. Chỉ tiếc chỗ đó có mỗi hai màu đen trắng, mà bức tranh của Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986435/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.