🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không chỉ cung cấp và đặt hàng trái cây với giá cả phải chăng cho các khách hàng, hàng năm vườn trái cây hữu cơ còn mở cửa một thời gian để du khách vào tham quan cũng như tự do hái quả. Vườn có nhiều loại trái cây, cây giống được chọn lựa tỉ mỉ, không biến đổi gen không sử dụng phân hóa học, tất cả quá trình chăm sóc đều được làm thủ công, vì vậy dù giá cao nhưng vẫn có nhiều người vui vẻ đăng ký tham gia, thậm chí tất cả các suất đều đã được đặt trước.

Tuy nhiên, đây cũng là thời điểm công nhân bận bịu nhất, mấy hôm nay Hiểu Quả toàn đi sớm về muộn, lúc về nhà mệt bở hơi tai, chưa ăn bữa tối mí mắt đã ríu xuống, khi ngủ ấy vậy mà còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, khiến La Vực ngủ bên cạnh ngạc nhiên, trợn tròn mắt lắng tai nghe nửa buổi.

Sức lực của Hiểu Quả suy giảm nhanh chóng, nhưng cũng được bổ sung rất nhanh, ngày hôm trước cậu vừa cạn sạch pin, ăn một bữa ngủ một giấc, tới sáng hôm sau đã lại là một thiếu niên hoạt bát.

Hôm nay cũng vậy, ăn xong bữa sáng, Hiểu Quả liền vui vẻ đi làm. Hiểu Quả vốn là cái đuôi theo sau chị Triệu, nhưng hiện tại vườn có quá nhiều việc, dù chị không nói ra ngoài, song trong lòng cũng ngại cậu chân tay vụng về, chỉ sợ sẽ gây trở ngại chứ không giúp được gì, vì vậy phải chuyển cậu qua chỗ khác. Hiểu Quả cứ như vậy bị sai chạy tới chạy lui làm mấy việc đầu thừa đuôi thẹo, vô tình lại chạy tới khu nhà lưới.

Bình thường chỗ đó sẽ có công nhân gieo trồng chuyên nghiệp đảm nhận, Hiểu Quả đã tới đó vài lần, nhưng làm xong việc là đi luôn, không ở lại lâu, nhưng giờ cậu lại bị phân đến đây để dọn số hoa quả khách đã hái mà không dùng, tức là nhặt các hoa quả bị rơi dưới đất đem về xử lý lại, tránh lãng phí. Công việc này không phức tạp, cũng không cần tiếp xúc với khách, rất hợp với Hiểu Quả.

Thế là, Hiểu Quả bưng một cái rổ to thật to, nghiêm túc tuần tra trong vườn.

Khu vực này có không ít khách hàng, nhưng do vườn quá rộng, cho nên không hề có vẻ chen lấn chật chội, hơn nữa trình độ của các khách hàng khá cao, vì vậy cường độ công việc của Hiểu Quả không quá cao. Tuy nhiên vẫn có những người, rõ ràng là trình độ dân trí không hề thấp, lại vẫn thích gì làm nấy theo ý mình, có lẽ là do họ sống quá an nhàn sung sướng, cho nên đã quên mất thế nào là tôn trọng thành quả lao động và cố gắng của người khác.

Lúc đầu, Hiểu Quả lượn qua lượn lại hai mảnh vườn A, B thì không thấy gì, chỉ có trái cây tròn đầy tỏa hương vẫn còn trên cành. Hiểu Quả vui lắm, bước chân cũng ngày càng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn vòng vòng quanh một cây nhỏ. Thế nhưng khi đến khu C, cậu không khỏi ngẩn ra.

Dâu tây ngon lành phút chốc bị ném lung tung xuống đất, nhiều rễ cây còn bị bật khỏi đất, vừa nhìn đã biết là bị đối xử thô bạo.

“Ô… Ô… Dâu tây… Sao vậy…” Hiểu Quả nhăn mày, mơ hồ than thở, như không rõ vì sao lại thành ra thế này.

Cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt dâu tây bị vứt lên, tới khi cẩn thận nhìn lại, cậu phát hiện đa số quả đều đã bị dập nát thê thảm.

Khuôn mặt Hiểu Quả lộ vẻ khổ sở, dù vậy cậu vẫn cẩn thận đặt từng quả từng quả dâu dập vào rổ. Dâu bị vứt khắp cả con đường làm Hiểu Quả bận bịu nhặt một lúc lâu, tới nỗi oằn lưng mệt không đứng dậy nổi. Phía trước bỗng truyền tới tiếng cười nói, Hiểu Quả ngẩng đầu nhìn thấy sáu thanh niên nam nữ đứng giữa đường, họ đứng tụ thành mấy tốp, người thì ngắt quả, người thì vui chơi quên cả đất trời, trong đó còn có một chàng trai đuổi theo một cô gái, cô kia không tránh được, tiện tay ngắt một chùm to bên cạnh ném về phía đối phương.

“Tránh ra đi, ha ha, xem cậu còn đuổi được nữa không!”

Chàng trai đuổi theo cô ta vẫn bám riết không tha, cậu ta tránh công kích xong, tiếp tục xông lên.

Hiểu Quả đứng đằng xa ngơ ngác nhìn hành động của bọn họ, rồi nhìn số quả bị giẫm bẹp dưới đất, chậm rãi tiến lại gần.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng đã bị tiếng tranh cãi ầm ĩ nuốt gọn. Hiểu Quả ngẩn người đứng một lát, đành phải yên lặng theo sát đối phương.

Lúc này, nếu là một người bình thường, có thể sẽ trực tiếp khuyên nhủ hoặc tìm những người khác trong vườn tới xử lý, hay sẽ cách bọn họ ra, cứ để bọn họ phá phách, sau đó tính theo giá gốc bắt họ bồi thường. Nhưng Hiểu Quả sao mà xử lý được như vậy, cậu cứ sốt ruột lại không biết làm sao, chỉ có thể như cái đuôi nhỏ đi theo sau mấy người đó.

Một người lớn đùng như cậu đứng đấy, sao người ta không thấy được, chẳng qua không muốn để ý mà thôi. Cơ mà Hiểu Quả cứ một mực đi theo, người đằng trước vứt một quả, cậu đứng đằng sau lập tức vội vàng nhặt lên, đáng tiếc không cứu được quả nào, trái lại còn bị nước quả làm bẩn hết tay.

Một nữ sinh có làn da trắng nõn trong nhóm người cuối cùng cũng mở miệng ngăn cản, “Lệ Lệ, mấy người đừng nghịch nữa, lát nữa sẽ phải đền tiền.”

Cô gái tên Lệ Lệ có vẻ còn nhỏ tuổi, giọng điệu lại vênh váo vô cùng, “Đền thì đền, chẳng nhẽ chúng ta không đền nổi chắc?” Nói xong cô ta hung hăng trừng Hiểu Quả, cô ta cũng nhịn một lúc rồi, cô ta cảm thấy chắc chắn Hiểu Quả đang cố ý chống đối bọn họ, loại kháng nghị lẳng lặng thế này còn khó chịu hơn cả mở mồm ra khuyên can, “Không hiểu sao cứ có đứa như con chó Pug bám sau mông, không biết bệnh gì không.”

“Đúng đấy, chi tiền chơi mà còn không được chơi tử tế, vô vị. Không thì mình đi hát đi?” Chàng trai vừa đùa nghịch với cô ta vội vàng đề nghị.

Lệ Lệ không thèm để ý, “Mày cút đi!” Nói xong, cô ta ném thẳng mấy quả vải không biết ngắt lúc nào vào mặt Hiểu Quả đang đứng ngay gần bọn họ.

Hiểu Quả lập tức che kín mắt!

“Lệ Lệ!” Vừa thấy vậy, cô gái trắng trẻo kia nhăn mày, “Sao em lại như thế, không biết phép tắc.”

Có vẻ như cô ta thực sự mất hứng, Lệ Lệ nhìn thấy, không nói gì, nhưng trên mặt vẫn có vẻ không phục.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái trắng trẻo dịu dàng khuyên nhủ, “Tiểu Dung, đừng giận, Lệ Lệ còn nhỏ, đùa nghịch một chút cũng không có gì nghiêm trọng. Chẳng mấy khi ra ngoài chơi, mọi người cùng vui mới phải.”

Hắn ôn nhu khuyên nhủ khiến sắc mặt của người tên Tiểu Dung mau chóng hòa hoãn. Sau đó, người đàn ông kia đi về phía Hiểu Quả đang cúi đầu, lãnh đạm nói, “Xin lỗi, cậu có thể báo giá trực tiếp cho quản lý của cậu về chút thiệt hại này, lúc ra khỏi vườn chúng tôi sẽ tính tiền một thể.”

Nghe thấy giọng hắn, Hiểu Quả chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông tầm hơn ba mươi, đeo mắt kính, khí chất nhã nhặn, mặt mũi thân hình cũng khá ổn, trông có vẻ rất có thân phận.

Bàn tay đang bụm mặt của Hiểu Quả vô thức thả xuống. Mặc dù mắt phải của cậu vừa đau vừa xót, mơ hồ không thấy rõ, nhưng cậu vẫn cố mở to hai mắt, xuyên qua làn nước mắt trào ra vì sinh lý ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cũng thấy mặt Hiểu Quả, biểu tình của hắn lóe vẻ kinh ngạc, lại vội vàng quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới. Tuy Hiểu Quả đeo tạp dề kín người, song hắn vẫn thấy được áo gile màu xanh cùng dòng chữ ‘Nhà thiên sứ’ lộ ra dưới tạp dề. Vẻ mặt người đàn ông khẽ dao động, rồi mau chóng biến mất.

“Vẫn là nên đi tìm quản lý đi,” Hắn quay người, “Nói với cậu ta không rõ ràng lắm.”

Ngay trước khi hắn cất bước rời đi, Hiểu Quả bất ngờ vươn tay tóm một góc áo đối phương! Tay Hiểu Quả còn dính chất lỏng chưa khô, vì thế tây trang thẳng thớm của đối phương nháy mắt lấm bẩn.

Hành động của cậu khiến mấy người ở đây kinh ngạc.

“Mày làm gì thế hả?!” Lệ Lệ gào lên, “Bẩn áo của anh rể tao rồi mày có đền nổi không? Còn không mau bỏ tay ra!”

Chàng trai bên cạnh Lệ Lệ cũng lên đẩy Hiểu Quả, “Mịa, muốn đánh nhau à! Tin tao đánh mày không!”

Hiểu Quả bị cậu ta đẩy cho lảo đảo, thế nhưng bàn tay cậu vẫn nắm chặt không buông, thậm chí còn làm đứt một cúc áo của người đàn ông, ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Người đàn ông áo quần xộc xệch nhìn vào mắt cậu, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt lóe vẻ hấp tấp, như là ghét bỏ, lại như bối rối.

“Buông ra.” Hắn cắn răng nói.

Hiểu Quả vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Dung cũng để ý thấy áo gile của Hiểu Quả, cô ta nhanh tay gọi luôn cho số điện thoại ở biển quảng cáo cách đó không xa. Chẳng bao lâu sau, nhân viên quản lý vườn mau chóng chạy tới.

Chị Triệu cũng tới, không ngờ Hiểu Quả luôn ngoan ngoãn nghe lời lúc này lại để mọi người khuyên nhủ mãi mới thả lỏng tay. Trước khi bị mọi người kéo đi, tầm mắt Hiểu Quả vẫn không rời khỏi đối phương, ánh mắt cậu cứ nhìn hắn chằm chặp, chỉ tới khi không thể thấy nữa mới thôi.

Mà người đàn ông kia thì không liếc mắt tới cậu dù chỉ một cái.

Ngay từ đầu, có lẽ là vấn đề xuất phát từ khách hàng, nhưng vì Hiểu Quả giữ góc áo người ta, thế là trách nhiệm lại bị đẩy cho vườn sinh thái, đối phương cứ trách đi trách lại thái độ phục vụ của Hiểu Quả, còn đòi cậu đền tiền cho cái áo bị lấm bẩn.

Hiểu Quả bị đưa tới chỗ quản lý Vương.

Trái với sự lo lắng thấp thỏm của các thím canh bên ngoài, không khí trong phòng quản lý nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Quản lý Vương gọi điện thoại, Hiểu Quả ngồi trên sofa, trước mặt đặt một ly nước ấm. Tay cậu đã được rửa sạch, nhưng khuôn mặt vẫn còn uể oải.

Quản lý Vương vừa cúp máy được vài phút, thầy Phương đã tới nhận người.

Thầy Phương nhìn mắt Hiểu Quả, hỏi, “Bên khách hàng thế nào?”

Quản lý Vương tưởng hắn lo phải nhận sự truy cứu của khách hàng, vội cười nói, “Không có gì, chúng tôi đã xử lý việc này rồi, không cần bồi thường, thầy Phương có thể đưa Hiểu Quả về rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi vài bữa cũng được.”

Phương Tỉ lắc đầu, “La tiên sinh muốn hỏi, vị khách hàng kia là ai?”

Quản lý Vương ngẩn ra, “Ừm…. Là một khách hàng mới của chúng tôi.” Theo lý thuyết thì bọn họ không được tiết lộ thông tin của khách hàng, song khi đứng trước mặt thầy Phương, quản lý Vương lại cúi đầu mau chóng trả lời, “Anh ta là Kim Vi, giáo sư thỉnh giảng của đại học A.”

Phương Tỉ gật đầu, không tiếp tục làm đối phương thêm khó xử, dắt Hiểu Quả về nhà.

Quay lại biệt thự, La Vực không có trong phòng khách, y đang ngồi trong vườn đọc sách, Phương Tỉ dẫn người đứng trước mặt y, y mới ngẩng đầu lên.

La Vực nhìn Hiểu Quả, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, ánh mắt y dừng lại ở đôi mắt sưng đỏ của cậu, cẩn thận quét một vòng.

“Ai làm?” Y hỏi Phương Tỉ, giọng nói không lộ bất cứ cảm xúc gì.

——————————–

Ức quá, anh La mau xử hết tụi nó đi huhu!!!

p.s: Để Hiểu Quả không bị hiểu lầm, mình khẳng định, ẻm không có yêu đương gì với thằng Kim Vi đó đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.