Nghe La Vực hỏi, Hiểu Quả sửng sốt, rồi sau đó khẽ nở nụ cười.
“Tôi cũng… Thích anh.”
La Vực nhíu mày, “Chỉ thích thôi à? Không phải thích nhất sao?”
Hiểu Quả cười ngọt ngào, thoáng chút thẹn thùng. Nhưng dần dần cậu nhận ra, bàn tay đang vuốt tóc cậu chầm chậm trượt xuống, phủ cảm giác lạnh lẽo lên khắp cổ cậu. Vừa nãy chạy đi chạy lại nên Hiểu Quả chảy chút mồ hôi, ngón tay La Vực sờ lên làn da nóng ấm của cậu càng trở nên tương phản, khiến Hiểu Quả bị lạnh nhịn không được rụt vai lại.
“Ha ha ha, ngứa, ngứa quá…” Hiểu Quả vừa cười vừa tránh.
La Vực không tha cho cậu, ghé sát vào hỏi, “Vậy cậu có nói hay không?”
Hiểu Quả rúc sâu vào sofa nhưng không thoát khỏi tay La Vực, môi cậu vẫn treo nụ cười, song ý cười nơi đáy mắt đã dần biến mất, thay vào đó là hoang mang không biết làm sao.
“Ưm, lạnh…” Hiểu Quả không thoải mái hừ nhẹ.
La Vực vẫn kiên trì muốn đáp án, “Cậu thích ai nhất?”
Hiểu Quả chớp chớp mắt, trước kia cậu rất nhu thuận nghe lời, vậy nhưng lúc này lại như có chính kiến của riêng mình, Hiểu Quả ngọ nguậy như con sâu một lúc mà không tránh được, rốt cuộc thành thực đáp, “Thích mẹ nhất… Thích mẹ…”
Động tác của La Vực ngừng lại, y cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo của Hiểu Quả. La Vực nhìn chăm chú một lát, bỗng nhiên như không còn hứng thú hay hiếu kỳ gì nữa, y hậm hực thu tay về, ngồi xuống bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986382/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.