Quả thực La Vực đã nói câu này, y nguyên không đổi dù chỉ một từ vào hai năm trước, khi La Bảo Phàm mới trưởng thành say rượu đâm người trọng thương.
Khi đó La Bảo Phàm vừa mới có bằng lái, lại được La Thái Dung tặng xe, vội vàng ra ngoài tìm đường vênh váo, không ngờ đâm phải một tên lang thang bên đường. Người kia không chết, bằng lòng giải quyết riêng, nhưng cũng chơi trò sư tử ngoạm đòi bồi thường không ít tiền. Tuy nhiên với tài lực của nhà họ La, chút tiền ấy căn bản không thành vấn đề, song phải với điều kiện là La Vực không biết.
La Vực không gật đầu, người nhà họ La không ai dám chi tiền cho La Bảo Phàm. La Vực cũng không phải kẻ keo kiệt, nhưng y có một điều kiện. Nói thế nào thì La Bảo Phàm cũng gây thương tích cho người ta, La Vực cho rằng, em trai y hẳn là nên quan tâm đối phương một chút. Vì thế, La Vực vỗ đùi quyết định để La Bảo Phàm tự mình chăm sóc đối phương một thời gian.
Bảy, tám ngày, hoặc cũng có thể là mười ngày sau đó, La Bảo Phàm cũng không nhớ rõ, chỉ biết mấy ngày ngắn ngủi này dường như đã trở thành ác mộng cả đời gã.
Lúc ấy xe bốc cháy, La Bảo Phàm không việc gì, vậy nhưng đối phương lại bị cháy khắp người. La Vực đã sắp xếp người ta vào bệnh viện tốt nhất, dù thế La Bảo Phàm vẫn phải tự tay lau người, đút thuốc, thậm chí là thay băng cho bệnh nhân bị bỏng kia…
Vết bỏng thối rữa như muốn bao cả trái đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986378/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.