Người tới rất trẻ, vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài cũng không tồi, vừa trông đã biết là thanh niên tài tuấn, nếu như chân hắn không bị thọt. Gần tới nơi, hắn thân thiết gọi tên La Vực, vừa bắt tay y vừa đưa ly qua.
“Ôi chao, là La Vực đó hả, chúng ta đã lâu không gặp rồi, dạo này anh đi đâu vậy? À… Tôi nhớ rồi, nghe nói anh bị bệnh? Bệnh nặng lắm cơ mà, sao hôm nay nhìn anh vẫn khỏe mạnh thế?”
Trùng hợp lúc này có người tới mời rượu hai vợ chồng Hàng Duy Ưng, bọn họ đang bận nói chuyện, vì vậy không để ý tới bên này.
Nghe lời nói đầy tiếc nuối của đối phương, La Vực không giận, thản nhiên cười, “Đúng vậy, rất nặng, vài bận tôi còn tưởng không qua nổi.”
Giọng điệu chẳng hề kiêng kị này của y khiến người hai bên vây xem đồng loạt thở dài, “Nguy hiểm vậy sao, thế thì về sau La thiếu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
La Vực vẫn cười, “Nhưng sau đó tôi chợt ngẫm ra một chuyện, con người ấy à, hết thảy đều phải dựa vào tinh thần chống đỡ, khi nằm trên giường bệnh tôi đã nghĩ, trên thế giới này còn nhiều kẻ xấu sống vui vẻ như vậy, sao tôi lại có thể dễ dàng ra đi cơ chứ, công ty, gia đình, còn bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người đang chờ tôi, tôi mà chẳng may qua đời thì ai tới xử lý đây? Mọi người nói có đúng không?”
La Vực dùng giọng điệu tùy ý như tán gẫu để nói với mọi người, song khi nhắc tới hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986372/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.