Lúc Phương Tỉ bước vào, trong phòng vẫn còn kéo rèm, lần trước đưa Hiểu Quả về hắn không lên lầu, giờ men theo ánh sáng u ám từ bên ngoài truyền tới, Phương Tỉ không khỏi kinh ngạc nhìn căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn trước mắt.
Hai người đi sau Phương Tỉ không tinh tế được như vậy, một tên không cẩn thận đá phải cái thùng inox dưới đất, vang lên tiếng lẻng xẻng vang dội, lập tức đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường.
Hứa Long mở đôi mắt nhập nhèm, hung hăng nhìn về phía tên khách không mời mà tới phá giấc ngủ của hắn, tới lúc thấy người kia cao to cường tráng, rõ ràng là không dễ chọc, Hứa Long lập tức thu lại ngọn lửa giận vừa nhen nhóm trong đầu.
“A Quang, A Bình.” Phương Tỉ gọi hai người sau mình, chỉ vào giường Hiểu Quả nói, “Không cần dọn mấy thứ linh tinh, hai người tùy tiện dọn quần áo vào đi.”
“Vâng!”
Người trẻ hơn tên A Bình vô cùng tích cực, tay chân chăm chỉ thu dọn, A Quang lại thảnh thơi hơn, hắn thong thả đi đến góc, xem xét mấy cái thùng chất đống, đạp mạnh một cái, không chỉ đánh tung một lớp bụi đen xám bám trên thùng, mà còn làm giường Hứa Long rung lên.
A Quang nhìn Hứa Long bị dọa, nhe răng cười với hắn, “Ngủ ngon quá nhỉ, lười không buồn chuyển mông, tôi còn tưởng cậu chết rồi chứ.”
Sau gáy hắn có một vết sẹo dài hơn mười cm, một đường từ tai kéo tới bả vai, vừa nhìn đã biết không phải vết thương vô tình đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/1986354/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.