Đợi Hiểu Quả uống xong nước, La Vực đặt cậu nằm lại giường, Hiểu Quả khụ khụ đôi tiếng, lờ mờ nhìn qua. La Vực còn tốt bụng muốn ghém chăn cho cậu, nhưng tay vừa tới cổ Hiểu Quả cậu đã đẩy ra rồi. Má cậu đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt đẫm vài sợi tóc khiến chúng dán chặt vào trán cậu. Hiểu Quả khó chịu lau a lau, kéo cổ áo xuống.
Ban chiều Phương Tỉ mới lau qua người cho Hiểu Quả, chưa thay đồng phục và áo gile của vườn sinh thái ra cho cậu, cậu ngủ một giấc làm áo ướt hết cả, nhăn thành một nhúm.
La Vực nghĩ nghĩ, xốc chăn lên, nói với cậu, “Bẩn rồi, cởi ra đi.”
Tuy Hiểu Quả đã tỉnh, nhưng đầu óc cậu vẫn mơ mơ màng màng, thân thể không phân tích kịp ý của La Vực. La Vực cũng không chờ cậu phản ứng, kéo người dậy, tự tay cởi áo cho cậu. Từ nhỏ tới lớn y có thể tự mình mặc quần áo là đã tốt lắm rồi, đã khi nào phải hầu hạ người khác đâu, vì thế động tác y vụng về lóng ngóng, chỉ tổ thêm giày vò Hiểu Quả.
Cởi áo gile còn đỡ, lúc cởi áo phông y cởi thiếu hai cúc áo, cổ áo nhỏ hẹp cứ thế kẹt ở đầu Hiểu Quả, Hiểu Quả không còn sức giãy dụa, chỉ có thể phát ra mấy tiếng hừ hừ từ miệng từ mũi bị bịt kín, chẳng khác gì con thú nhỏ bị bắt lại, không đủ khả năng cứu bản thân, nghe mà đáng thương vô cùng.
La Vực bận bịu một lát cũng thấy mệt, nóng nảy dùng sức xé toạc một cái, áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nho-ngoc/120819/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.