Chương trước
Chương sau
Lúc gần đến buổi chiều, người chơi thứ hai trở về biệt thự. Cô nhìn Nhậm Dật Phi đã về trước tiên, trên mặt không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào: “Biết ngay là cậu.”

Tuyển thủ này chào hỏi xong liền ngồi vào bàn dài, bắt đầu gọi cơm ăn. Cô không thích ăn uống như Nhậm Dật Phi, hơn nữa còn phải giữ gìn vóc dáng nên chỉ gọi một bát mì và một ly nước ép trái cây.

Lúc sau, tuyển thủ đến càng nhiều. Chưa tới một tiếng đồng hồ mà cạnh bàn dài đã có năm sáu tuyển thủ tới, bọn họ ăn ngấu nghiến bữa trưa, vừa ăn vừa mắng tổ chương trình không phải con người, vậy mà không chứng minh bản thân trong sạch là không cho ăn cơm, đây là chuyện mà con người làm hả?

Nhậm Dật Phi ngồi một bên nghe bọn họ thảo luận cũng cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng hắn sẽ tham gia cuộc đối thoại, tâm sự cốt truyện vụ án.

Nếu Nhậm Dật Phi tiếp tục đuổi theo tuyến cốt truyện của bạn gái cũ, có lẽ hắn sẽ phát hiện nội dung tranh cãi giữa hung thủ và nạn nhân.

Đúng như suy đoán của Nhậm Dật Phi, biến cố cuộc sống dẫn tới áp lực nặng nề, hơn nữa còn thiếu thốn tình cảm, túng quẫn kinh tế, đủ loại tình cảnh chất chồng lên nhau làm cho bạn gái cũ sụp đổ.

Mà về phần nạn nhân, quả thật cô ấy hơi tham luyến vật chất, nhưng đối với hung thủ cùng lắm là vô tâm, bởi vì cái chết nhận lại quá tàn nhẫn. Hai người bọn họ hoàn toàn bị dồn vào bi kịch.

“Vụ án này được dựng lên chân thực thật đấy, không khỏi làm người ta nghi ngờ trên thế giới thật sự tồn tại một vụ án như vậy, thậm chí nói không chừng mọi thông tin đều được ghi chép xong.”

Tuyển thủ nọ chỉ vô tình nhắc qua một câu, Nhậm Dật Phi lại lần nữa nhớ tới cô gái tử vong uổng mạng. Mặc dù là mô hình chế tạo bằng nhựa nhưng độ chân thật đủ để chương trình đánh ba tầng mosaic làm mờ.

“Năng lực thiết kế vụ án và chế tạo mô hình của đoàn đội này rất mạnh, nếu phim truyền hình cũng có tâm như thế thì sẽ không đến mức vừa ra lò một phim là bị chửi một phim.” Nhậm Dật Phi thuận miệng oán trách.

Đám tuyển thủ khác cũng phụ họa theo: “Chứ sao nữa? Vài bộ phim truyền hình thể loại trinh thám đó, không biết có phải biên kịch suy nghĩ bằng đầu gối không mà bố trí vụ án buồn cười muốn chết, không biết đang sỉ nhục chỉ số IQ của ai nữa.”

“Uầy uầy, không phải gần đây mới ra hai bộ drama phạm tội khá hay ư?”

Thế là đám tuyển thủ bắt đầu thảo luận về bộ phim vừa mới ra, Nhậm Dật Phi cũng lẫn trong nhóm người nói nói cười cười, hoàn toàn không đoán được không lâu trước đây, hắn vừa tặng cho tổ chương trình một nhát búa đau điếng.

Chuyện ngộ độc cyanide là hắn cố tình nói, không có ý gì khác, chỉ vì quá rảnh rỗi nên muốn tìm công việc cho tổ chương trình làm.

Về phần chương trình có thể kết thúc sớm hơn dự kiến không, nó ảnh hưởng đến tiền thưởng của hắn sao?

“Không bằng cứ như vậy, tựa như một giấc mơ.” Nhậm Dật Phi chợt mở miệng hát.

Người bên cạnh nghe thấy câu này không đúng cho lắm: “Có phải cậu hát sai lời rồi không? Sớm biết như thế này tựa như một giấc mơ*?”

*Một giấc mộng – Trương Bích Thần

Nhậm Dật Phi suy nghĩ rồi gật đầu: “Rất giống giấc mơ.”

Đến 5 giờ rưỡi, hai bên bàn dài còn lại 11 người, tất cả tuyển thủ có đáp án sai đều bị loại hết.

“Chỉ còn 11 người, lát nữa phải loại thêm một người có nhiệt độ thảo luận thấp nhất thì còn 10 người. Chúng ta còn tổng cộng 18 ngày, lúc sau có thêm 3 tuyển thủ hồi sinh, nhưng mà vẫn không đủ số lượng.”

Tổ chương trình và người phụ trách không có gì giải thích.

Trên thực tế, sau khi kế hoạch bị ảnh hưởng, người phụ trách không thể bảo đảm chương trình có thể kéo dài đến ngày 20 không.

Bỏ qua yếu tố che mắt là “hiệu quả chương trình”, lại để ý tuyển thủ ngất xỉu đêm đầu tiên, không khó để nhận ra đối phương không thích hợp. Bên ngoài tìm hiểu về loại thuốc gây bệnh trạng giống vậy, cuối cùng tua chậm video, bọn họ kết luận người nọ thật sự tử vong.

Ban tổ chức đã tìm người phụ trách, nói phía chính phủ chuẩn bị phái người lại đây giám sát. Người phụ trách dự định làm ổn định chương trình tạm thời, nhưng không ổn định được bao lâu, bên kia rồi sẽ biết nơi này nằm ngoài phạm vi họ khống chế.

Nhìn bộ dáng Nhậm Dật Phi cười tủm tỉm ở bên trong màn hình, người phụ trách nhất thời không biết hắn nên làm thế nào mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Hắn muốn loại người này nhưng năng lực Hà Chiêu Minh quá mạnh. Nếu gia tăng khó khăn, có khả năng người nọ chưa bị loại thì các tuyển thủ khác đã ngã xuống đài trước.

“Cậu ta vô tình, hay vẫn là cố ý?” Người phụ trách không khỏi nghi ngờ.

Nhậm Dật Phi trong kênh phát sóng trực tiếp đột nhiên nhìn về phía camera ghi hình, hơn nữa còn nở một nụ cười xấu xa. 

Sau đó mấy ngày, độ khó vụ án vẫn luôn được tăng mạnh, mỗi ngày đều có người bị loại. Đến ngày thứ 15, chỉ còn lại 3 người chơi sống sót.

Đã nhiều ngày trôi qua song Nhậm Dật Phi vẫn liên tục có thu hoạch. Vào ngày thứ 15, hắn đã gom đủ 5 tín vật của Hoang Vu Chi Giác, cảm giác quả thật nó đang tận dụng mọi lúc mọi nơi cho Nhậm Dật Phi chuồn đi cửa sau.

“Cảm nhận được thành ý của nó rồi, Hoang Vu Chi Giác đang gấp muốn chết.”

Ăn xong bữa cơm tối, tuyển thủ bị loại cũng được người dẫn đi, chỉ còn lại ba người ngồi hai bên bàn ăn, có cảm giác xa cách không nói nên lời.

Không chỉ là khoảng cách vật lý mà còn là khoảng cách tinh thần.

Số lượng người càng ít, không khí càng giương cung bạt kiếm.

Ba tuyển thủ còn lại gồm: Nhậm Dật Phi với nhiệt độ thảo luận và thực lực mạnh nhất, là tuyển thủ triển vọng với vẻ ngoài ngựa đen*.

Giản Lang, nữ tuyển thủ duy nhất, nhiệt độ và thực lực đều xếp thứ hai, trong hiện thực là một bác sĩ.

Kim Ngọc Phỉ, tuyển thủ được hồi sinh, trong hiện thực là lập trình viên, người yêu thích trinh thám, không thích nói chuyện với người khác, am hiểu phân tích ngược vụ án dưới góc nhìn hung thủ.

*Người hiện tại không có thành tựu lớn nhưng rất có tiềm năng. Nếu một người như vậy được tu dưỡng đúng cách thì giai đoạn về sau, người nọ sẽ tiến bộ nhanh chóng và nổi bật giữa đám đông. (Bom nổ chậm)

Có thể nói, ba người ở lại sau cùng này đều là những người xuất sắc nhất trong 100 người chơi. Mỗi người bọn họ đều có thế mạnh riêng, hơn nữa giá trị nhan sắc còn cao vô cùng, vì vậy trong đất liền đã có nhiều bài viết so sánh mức độ nổi tiếng của tam tuyến minh tinh mới nổi.

Đợi thêm nửa tháng nữa, trong đó có một người trở thành quán quân, chắc chắn người nọ sẽ lập tức bùng nổ nhiệt độ đỉnh lưu. Chuyện một trăm triệu tiền thưởng là điều hiển nhiên nằm yên trong túi, có lẽ người nọ còn nhận được cơ hội trở thành vai chính điện ảnh và nhận được đại ngôn 3 năm.

Cho nên, sao có thể không cạnh tranh đây?

“A~” Nhậm Dật Phi ngáp một cái, hắn đứng lên, “Ngủ ngủ.”

Hai người còn lại cũng đứng lên, mặc dù bọn họ vẫn chào hỏi lẫn nhau nhưng trên mặt đều đã đeo mặt nạ. Hai người bọn họ cực kỳ phòng bị Nhậm Dật Phi, không vì cái gì cả, tính huy hiếp của hắn quá mạnh.

Từ ngày đầu tiên bắt đầu cho đến giờ, Hà Chiêu Minh đều là người có năng suất phá án cao nhất. Nếu hắn không “chết”, hai người còn sống đừng hòng có cơ hội.

Đương nhiên ban tổ chức cũng nghĩ như thế. Hôm nay gã lại gọi điện thoại cho người phụ trách chương trình: “Ngày mai nhân viên giám sát của chính phủ sẽ đến. Ngày mai cậu cần phải giải quyết tên Hà Chiêu Minh.”

Không phải “cậu tốt nhất nên”, mà là “cậu cần phải”, ban tổ chức đã không chịu được nổi sự tồn tại của tuyển thủ này. Gã hy vọng trước lúc nhân viên của chính phủ can thiệp, người phụ trách có thể giải quyết “tai họa ngầm”.

“Lúc ra đề mục, tôi đã thu gọn phạm vi vụ án, tất cả loại hình đó đều quen thuộc với em trai anh.”

Người phụ trách hoạt động nói “em trai anh” mà không phải “em trai ngài” như những ngày bình thường, nhưng mà ban tổ chức không hề chú ý tới, gã còn bận nhấn mạnh: “Vẫn chưa đủ, Hà Chiêu Minh phải bị loại ngay, à, còn có thêm cái cô Giản Lang. Dù sao hai người đó đều nên bị loại càng sớm càng tốt.”

“Mai là nhân viên tổ giám sát tới chỗ cậu rồi.”

Người phụ trách hoạt động vịn cửa sổ, hắn nhìn ánh trăng treo lơ lửng và con phố qua khung cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bảy năm trước, khu phố R của thành phố Z từng xảy ra một vụ nổ bom bụi. Anh có còn nhớ không? Đó là quê nhà của anh phải không?”

“Cậu đang nói cái gì?” Ban tổ chức không hiểu gì cả.

“Cũng đúng, làm sao anh biết được?”

Người phụ trách chợt cười rộ lên: “Tôi và anh nói chút chuyện cũ nhé. Mùa hè bảy năm trước, có bốn đứa trẻ nghỉ hè ở nhà, quen biết nhau qua mạng xã hội. Sau khi biết mình ở cùng thành phố, chúng nó tạo một nhóm nói chuyện, không có việc gì liền tham gia một cộng đồng người yêu thích —— Các vụ án giết người.

“Bốn người này đều là người yêu thích phạm tội. Bọn họ tạo nhóm nhằm mục đích thực hiện một vụ án hoàn mỹ chân chính.”

Ban tổ chức hơi cảm thấy không ổn: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Đừng vội, chúng ta chậm rãi trò chuyện thôi, mặt trời chưa ngoi khỏi mặt biển, đêm rất dài.” Trên mặt người phụ trách không mang chút ý cười.

“Cậu!”

“Suỵt —— Nghe tôi nói xong đã. Tôi không thương lượng với anh, tôi chỉ đang thông báo cho anh.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ban tổ chức thở phì phò tức giận, người phụ trách hoạt động lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo, hắn nói tiếp:

“Bọn họ đều muốn tiến hành một vụ án hoàn mỹ, nhưng bọn họ không có mục tiêu.”

“Có một ngày, mấy người bọn họ đọc được tờ báo nói chủ quán một siêu thị nọ không có tình người, đối phương đuổi người ăn mày không cho ông lão đứng dưới máy lạnh, cuối cùng dẫn đến ông lão ăn mày bị cảm nắng chết. Một người trong số đó liền nói, “Loại ông chủ này chết không đáng tiếc, chúng ta nghĩ cách giết ông ta nhưng không để lại bất kỳ chứng cứ đi.” Đám người khác đều nói được.”

“Nhưng mà bốn người này đều không muốn bại lộ thân phận thật sự, bọn họ quyết định dùng thân phận xa lạ kết hợp nhau phạm tội. Như vậy cảnh sát rất khó tìm được một mắt xích chứng cứ hoàn chỉnh, cũng không tìm được kẻ tình nghi cụ thể, đây mới là phạm tội hoàn mỹ.”

Nói tới đây, người phụ trách dừng lại một chút. Hắn hít sâu, sau đó mới tiếp lời: “Không có người yêu thích phạm tội nào có thể từ chối một vụ án hoàn mỹ.”

Một con bướm trắng bay tới trong bóng đêm, nó dừng trước bồn hoa cửa sổ rồi nhẹ nhàng vỗ cánh.

“Em trai tôi sẽ không làm ra loại chuyện này!” Ban tổ chức tức giận vỡ mật, gã không ngừng ho khan.

“Đừng vội, tôi vẫn chưa nói xong.” Người phụ trách cười nhạo, “Bốn người bọn họ đều khảo sát siêu thị, xem qua vị trí hàng hóa được sắp xếp bên trong, thậm chí chụp được rất nhiều ảnh và video ghi hình.”

“Tôi và anh nói về kết cấu của gian siêu thị đi. Đó là một gian siêu thị không nhỏ, sử dụng tầng trệt của một tòa nhà lớn. Ba mặt tòa nhà được làm bằng kính pha lê trong suốt. Sáng sớm kéo rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào kính pha lê vô cùng rực rỡ.”

“Tôi không muốn biết chuyện này. Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có mục đích gì?” Ban tổ chức cắn răng.

Người phụ trách lại không buồn để ý tới gã, hắn chỉ lo tự nói: “Lúc này, một người phát hiện trong siêu thị có bán dung môi tẩy rửa công nghiệp, một thứ rất dễ phát nổ ở trong nhiệt độ cao. Cậu ta tỏ ý, có thể bắt đầu từ chỗ này không?”

“Một người khác đáp, được, nếu lợi dụng ánh sáng của mặt trời để nhắm vào dung môi công nghiệp, nói không chừng sẽ có hiệu quả. Cô ta có thể đặt quả cầu thủy tinh ở cửa sổ phía nam của siêu thị, dùng nó làm kính ngắm, siêu thị cũng vừa lúc bán nhiều loại cầu thủy tinh với kiểu cách khác nhau.”

Bướm trắng vỗ cánh, lặng lẽ đậu trên tán lá.

Người phụ trách vẫn còn bận nói chuyện: “Đại khái là đã vạch ra phương án sơ lược, về chi tiết cụ thể còn cần phải điều chỉnh nhiều lần. Nếu muốn làm một vụ án lớn, đương nhiên một lọ dung môi là không hề đủ. Cái gì có thể tăng mạnh hiệu quả đây? Bọn họ nhớ tới “bom bụi”, chỉ cần mật độ bụi vừa đủ, hơn nữa còn có nhiệt độ cao, chắc chắn sẽ có khả năng phát sinh.”

“Cũng trùng hợp, dựa vào cửa sổ phía nam siêu thị là một gian hàng chứa rất nhiều gạo và mì, đống bột mì chất chồng nơi đó tạo thành một không gian tương đối nhỏ hẹp.”

“Rốt cuộc cậu là ai?” Ban tổ chức đấm bàn, “Cậu đã có âm mưu từ trước.”

“Lúc sau, phương án được điều chỉnh vài lần, cuối cùng bọn họ tạo ra một phương án tỉ mỉ, thậm chí có xác suất thành công cao nhất.”

Người phụ trách hoạt động ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thật giống như vầng trăng chính là mẹ của hắn.

“Vào một ngày nọ của bảy năm trước, nghe nói là ngày có độ ẩm và nhiệt độ cao nhất trong hè, nhiệt độ mặt đường hơn 50 độ C, một cái camera theo dõi trong siêu thị bỗng dưng bị hỏng. Sau khi kiểm tra, nhân viên báo cáo đường dây bị hư hỏng. Chẳng qua vì chỉ có một góc siêu thị không thể theo dõi, ảnh hưởng không lớn nên ông chủ siêu thị cũng mặc kệ.”

“Sáng hôm đó, vào lúc 9 giờ hơn, người đầu tiên đi vào siêu thị. Cô ta mua hai chai nước và một viên cầu thủy tinh. Lúc sau cô ta mua thêm một viên cầu thủy tinh lớn nhưng không định sử dụng, vì vậy quăng lên nóc một chiếc container.”

“Hai tiếng sau, hơn 11 giờ, lúc này là giờ ăn cơm trưa, người thứ hai đi vào siêu thị. Hắn mua đồ dùng vệ sinh, mua túi đựng và nước tẩy các loại. Đột nhiên hắn phát hiện mình cầm nhầm một lọ dung môi công nghiệp, cho nên mới tiện tay đặt ở một góc bột mì. Nhân viên phục vụ thấy nhưng cô ấy chưa muốn đặt lại.”

“Hai giờ nữa trôi qua, ánh sáng xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào, một tia sáng dừng trên quả cầu thủy tinh, sau đó khúc xạ, ngắm nhìn, tiêu điểm dừng ở trên mặt túi đối diện.”

“Lúc này người thứ ba đi vào, cậu ta mua đồ dùng cho dã ngoại, một ít thức ăn đông lạnh và một túi cồn thể rắn. Lúc đi ngang khu vực chất bột mì, cậu ta điều chỉnh vị trí dung môi, làm tiêu điểm ánh sáng dừng trên chỗ yếu ớt nhất của lọ dung môi, sau đó đặt túi cồn thể rắn lên trên đầu.”

“Suy xét đến hai nhân tố là nhân viên siêu thị và khả năng chiếu sáng không thể khống chế, phương án này chỉ có 50% xác suất thành công. Chỉ cần có một người cảm giác được kỳ lạ, cầm đi quả cầu thủy tinh hoặc lọ dung môi thì phương pháp này sẽ thất bại tức khắc. Nhưng mà không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ánh sáng cực nóng, nhân viên lười biếng, vụ án siêu thị phát nổ bị cho rằng ngoài ý muốn cứ như vậy xảy ra.”

“Ba người tử vong, hơn mười người bị trọng thương. Trong đó có hai nhân viên siêu thị, còn lại đều là khách hàng.”

Người phụ trách hoạt động hơi mấp máy môi: “Bởi vì tồn tại tai họa ngầm cháy nổ, ông chủ siêu thị bị tạm giam, siêu thị bị niêm phong.”

“Bảy năm sau, bốn người lên kế hoạch cho vụ nổ này, người vào siêu thị đặt túi cồn thể rắn làm nhân viên văn phòng, người lấy lọ dung môi công nghiệp tự mở một gian văn phòng phẩm, người sắp đặt viên cầu thủy tinh trở thành một bác sĩ giỏi. Còn có một người, năm đó cậu ta làm hỏng camera quan sát, hiện tại trở thành một lập trình viên.” 

“Không có khả năng, không có khả năng.” Ban tổ chức không thể tin nổi, “Cậu không có chứng cứ!”

“Tôi không cần chứng cứ, cảnh sát mới cần chứng cứ, tôi chỉ cần sự thật.” Người phụ trách cười, “Anh muốn biết tôi là ai đúng không? Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết.”

“Tôi là ác quỷ đã chờ đợi bảy năm, rốt cuộc chờ đến ngày mình có thể báo thù.”

*”Nổ bụi là đám mây bụi được hình thành do trộn lẫn bụi dễ cháy với không khí trong một không gian hạn chế. Dưới tác động của nguồn đánh lửa, nhiệt độ cao và áp suất mạnh, hỗn hợp bụi và không khí hình thành sẽ cháy nhanh chóng và gây ra phản ứng hóa học. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.