Chương trước
Chương sau
Nhậm Dật Phi nhàn nhã ngồi trên xe chở rác quay đầu, nhóm tuyển thủ đang thở hồng hộc đuổi theo hắn phía sau, bọn họ dùng hết tất cả calo dùng trong một tháng. Dì lao công thì cứ phóng xe nhanh như điện chớp, còn lại cái gì cũng không quan tâm.

Khán giả theo dõi kênh phát sóng trực tiếp đều hóng hớt xem kịch, mọi người cùng nhau cười hi hi ha ha, mãi đến khi xe điện chạy tới nơi rồi dừng. 

Nhậm Dật Phi nhìn đồng hồ, đã trôi qua mười phút.

Hắn nhảy xuống xe điện: “Dì ơi, ân tình của dì không thể nào cảm ơn bằng lời được, cháu phải đi cứu người.”

Dì lao công biết Nhậm Dật Phi đang nói năng linh tinh, nhưng toàn bộ quá trình hai người đều đang diễn nên đối phương vẫn cười cười gật đầu: “Đi nhanh đi thôi, khuyên bảo người ta cho tốt, đời người không có khó khăn nào là không thể vượt qua.” 

“Vâng ạ.” Nhậm Dật Phi tạm biệt dì lao công rồi vọt vào tòa nhà.

Đương nhiên trong đó không có người bạn nào của hắn đòi tự tử, chỉ có một cảnh sát Trương nhìn không ra cảm xúc vui buồn. Đối phương mang theo mấy cảnh sát giữ cửa, ngoài cửa giăng dây bảo hộ, người bình thường không được tiến vào.

Nhậm Dật Phi nhìn qua một lượt rồi tự giới thiệu: “Cảnh sát Trương, tôi là Hà Chiêu Minh, trợ lý trinh thám vừa mới đến.”

Cảnh sát Trương nhìn hắn, gật gật đầu: “Mang giày bảo hộ, đeo khẩu trang, đeo bao tay, nhìn thấy thứ gì cũng không được hét lên ảnh hưởng tôi điều tra.”

Dĩ nhiên Nhậm Dật Phi gật đầu bảo được. 

Vậy nên hai người bọn họ đều mặc đồ bảo bộ chỉnh tề, sau đó cùng đi vào tòa nhà.

“Ồ?” Vừa tiến vào nhà ở nạn nhân, đôi mắt Nhậm Dật Phi lập tức mở to, “Đây…”

Bố cục căn phòng này rất lạ, tất cả đồ vật đều thấp hơn đồ vật bình thường một khúc, hơn nữa giữa các phòng cũng không có vật cản cao thấp ngăn nhau, là con đường không có chướng ngại vật mà người ngồi xe lăn có thể dễ dàng di chuyển.

“Có phải cơ thể nhà thiết kế… Không tiện lắm phải không?” Nhậm Dật Phi hỏi.

“Ừ.”

Đây là gian phòng lớn một tầng, khoảng hai trăm mét vuông, chỉ có một mình nhà thiết kế sinh sống. Cảnh sát Trương thuận miệng nói cho Nhậm Dật Phi nghe, có lẽ những lời đó là trách nhiệm bình thường của một npc.

Nhậm Dật Phi cẩn thận quan sát đối phương, hắn phát hiện gương mặt nghiêm túc của cảnh sát Trương rất thật. Người nọ giống với dì lao công giúp hắn di chuyển đến, dường như bọn họ đều không biết tình huống tuyển thủ khác, chỉ quan tâm chấp hành nhiệm vụ của chính mình.

Sau khi đưa ra phán đoán xong, Nhậm Dật Phi chuyển sự chú ý về lại vụ án chính.

Trong phòng bếp căn nhà, xe lăn nằm ở một bên, nạn nhân gục trên mặt đất. Mặc dù chỉ là hình nộm giả bằng nhựa nhưng tạo hình vô cùng chân thật, chi tiết giống người như đúc, khiến người ta vừa thấy liền hít vào một hơi theo bản năng.

Phải đau lắm, người sống sờ sờ chết đuối trong nước sôi.

“?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi cảm giác hơi kỳ lạ, hắn lấy ảnh chụp hiện trường ra so sánh đối chiếu, kết quả đối chiếu rồi mới phát hiện, trên mặt đất chỉ là thi thể hình nộm bằng nhựa, trong khi ảnh chụp lại là người chết bằng xương bằng thịt chân chính.

Chẳng lẽ trên đời này từng xảy ra thảm án như thế sao?

Áp xuống nghi hoặc trong lòng, Nhậm Dật Phi đi qua quan sát “thi thể”. Cạnh bên “thi thể” đã có một người mặc áo blouse trắng. Cô đang cẩn thận rút nhiệt kế lấy từ chỗ nào đó ra: “Chết đuối, nhiệt độ thi thể đã giảm 8 độ, kết hợp với những thay đổi khác của thi thể là có thể đưa ra phán đoán, thời gian tử vong khoảng 8 tiếng trước.”

Hóa ra đây chính là cách phán đoán thời gian tử vong cụ thể của nạn nhân thông qua nhiệt độ cơ thể.

8 tiếng trước, không phải nằm trong khoảng 12 giờ đêm à?

“Chị ơi, người này chết đuối ạ? Vậy vết bỏng chết mặt do đâu mà ra?” Nhậm Dật Phi thò qua.

Pháp y nhìn hắn một cái, cô vươn tay chỉ vào một cái chậu inox trong bồn rửa, xung quanh bồn rửa có rất nhiều nước bắn ra, làm ướt cả khăn lau bếp dùng một lần bên cạnh: “Hung thủ ấn nạn nhân vào chậu nước sôi này, đối phương tử vong vì không thể hít thở. Về phần vết bỏng trên mặt, đó là do tiếp xúc với nước sôi.”

Gian phòng bếp cũng được thiết kế có chủ đích, rất tiện cho người ngồi xe lăn tự do hoạt động. Kệ rửa chén thấp hơn kệ rửa chén bình thường một khoảng, phía dưới còn có phần trũng thấp, dù ngồi trên xe lăn cũng có thể thoải mái lau chùi.

Nhậm Dật Phi tưởng tượng nạn nhân ngồi xe lăn đi vào nơi này, dù thấy nước sôi nhưng vì lòng tin tưởng, người nọ không hề mang phòng bị, cuối cùng giây tiếp theo liền bị hung thủ ấn vào chậu nước sôi. Anh ta giãy giụa rất kịch liệt, thân thể cũng ngã khỏi xe lăn, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh thoát khỏi tử thần.

Hắn gật đầu, lại hỏi: “Chị, nếu là chết như thế, nhất định nạn nhân sẽ phản kháng theo bản năng rất mạnh. Không biết trong móng tay và nơi khác trên người nạn nhân có để lại dấu vết gì hay không?”

Pháp y biết Nhậm Dật Phi muốn hỏi gì: “Móng tay ngón út của nạn nhân bị gãy trong quá trình giằng co, nhưng kẽ móng tay không có mô da, cũng không có tơ vải.”

“Đây là dấu vết hung thủ để lại sao?” Nhậm Dật Phi chỉ vào vết bầm xanh tím sau hai bên gáy nạn nhân, hình như là vết bóp, có thể nhìn thấy dấu ngón tay mơ hồ.

Hắn nhìn kỹ, vết bầm tím rải rác sau gáy, chứng tỏ đối phương mang bao tay cách nhiệt để gây án.

Kiểu người nào có thể đổ nước sôi vào bồn rửa chén, sau đó còn đeo găng tay cách nhiệt vào mà không bị chủ nhân ngôi nhà này hoài nghi?

Nhậm Dật Phi nhìn về phía nạn nhân, đối phương trên mặc đồ ngủ dưới mang dép lê, chắc chắn hung thủ là người mà anh ta quen thuộc, thế nên mới có thể tự do tự tại trước mặt hung thủ, cũng sẽ không nghi ngờ đối phương.

Hắn quan sát tình huống phòng bếp tỉ mỉ thì có hơi ngạc nhiên, ngoại trừ nạn nhân dưới mặt đất và bồn rửa chén hơi loạn thì mọi nơi khác đều được dọn sạch sẽ, ngay cả máy hút khói cũng được lau chùi sáng bóng như gương soi.

Nhậm Dật Phi mở thùng rác, bên trong có một ít rác rưởi.

“Trong phòng có tóc rụng không?”

“Tạm thời vẫn chưa phát hiện.” Pháp y đáp.

Nhậm Dật Phi lại kiểm tra tủ lạnh, bên trong nhét đầy nguyên liệu nấu ăn, rất nhiều nguyên liệu được đóng thành túi. Dựa vào thông tin trên túi, có thể đoán mấy thứ này được đem tới hôm qua.

Đối phương biết nạn nhân không tiện đi lại…

“Mỗi ngày, trợ lý của anh ta đều sẽ mua vài thứ sang đây, còn dọn dẹp thùng rác.” Sau khi Nhậm Dật Phi hỏi, cảnh sát Trương trả lời vấn đề.

“Hôm qua chỉ có trợ lý nạn nhân qua đây thôi?” Nhậm Dật Phi hỏi.

“Ngoại trừ trợ lý thì còn có người giúp việc theo giờ, bạn trai nạn nhân và cha ruột nghiện cờ bạc của nạn nhân. Người giúp việc theo giờ đến đây để quét dọn vệ sinh, cô ta đến vào 1 giờ chiều, 3 giờ trở về, sau khi quét dọn sạch sẽ toàn bộ nhà ở mới đi. Về phần bạn trai nạn nhân…”

Cảnh sát Trương lấy ra sổ nhỏ ghi chép: “Theo lời bạn trai nạn nhân, nạn nhân muốn chia tay với hắn, cho nên hắn đến đây vì chuyện này. Bạn trai nạn nhân đến nhà khoảng 9 giờ sáng, mười phút sau hai người chia tay trong không vui, nhưng vẫn chưa phát sinh mâu thuẫn.”

“Mà cha ruột nạn nhân đến đây vì thiếu nợ cờ bạc, có điều cuối cùng vẫn không nhận được tiền, ông ta rời đi khoảng 3 giờ chiều.”

Bạn trai và cha ruột nạn nhân đều có động cơ giết người, vậy trợ lý thì sao?

Nhậm Dật Phi vừa định mở miệng, cảnh sát Trương đã nói trước: “Trợ lý cũng có hiềm nghi, bởi vì nhà cậu ta gặp chuyện gần dùng tiền gấp, trong khi nạn nhân lại chuẩn bị đuổi việc cậu ta, đổi một trợ lý mới. Trợ lý đến đây khoảng 1 giờ chiều, ở hơn mười phút liền rời khỏi. Thời gian ba người tiến vào đều được camera thang máy ghi lại, bọn họ vốn không ở quá mười lăm phút.”

Được thôi, ba nghi phạm.

“Không có camera quan sát?”

“Camera quan sát bên ngoài đã bị hỏng một đoạn thời gian, nhưng mà camera thang máy thì vẫn hoạt động tốt, không phát hiện cái gì bất thường.” Cảnh sát Trương tận tình cung cấp manh mối.

Nhậm Dật Phi quyết định thử thăm dò điểm mấu chốt: “Tôi có thể gặp mặt ba nghi phạm này không?”

“Không thể.” Cảnh sát Trương đáp, “Nhưng cậu có thể xem hình.” Nói xong, đối phương lập tức lấy ra ba bức ảnh. Bức ảnh đầu tiên là trợ lý, người nọ là một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt tròn trịa ôn hòa, giơ “hi” với máy ảnh. Bức thứ hai là bạn trai nạn nhân, một người đàn ông điển trai anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng. Bức ảnh còn lại là cha ruột nạn nhân, đối phương có đôi mắt vẩn đục, biểu tình nghiêm túc.

Ba người này đều không phải kiểu người nhỏ gầy, mỗi người đều có sức lực ấn nạn nhân xuống bồn nước sôi.

“Nạn nhân có để lại di chúc không? Hoặc là anh ta mua bảo hiểm gì đó chẳng hạn? Người được lợi là ai?” Đa số án mạng giết người nếu không phải vì tình thì cũng là vì lợi, Nhậm Dật Phi quyết định điều tra từ phương diện này.

“Nạn nhân không có bảo hiểm, song di chúc thì có. Chẳng qua nội dung di chúc nói ngoại trừ đảm bảo cho cha cậu ta mức sinh hoạt tối thiểu thì toàn bộ tài sản có được sau khi chết đều đem đi quyên góp, không có người hưởng lợi.”

Nhậm Dật Phi vuốt cằm, bắt đầu nghĩ xem người nào trong số ba đối tượng trên có khả năng giết người vì “tình” nhất. Nếu xuất phát từ góc nhìn của hắn, là ai cũng đều không nên.

Trợ lý là vì công việc. Nhưng mà công việc thì thế nào, đổi việc tới lui là chuyện thường tình nhân sinh. Tục ngữ nói rất đúng, nếu muốn tiền lương cao thì nhân cơ hội đi ăn máng khác vội.

Bạn trai là vì tình yêu. Nhưng mà tình yêu thì thế nào, không có người này thì sau còn người khác, chỉ vì chuyện đó mà giết người, đương nhiên không cần thiết chút nào.

Cha ruột nạn nhân thì lại càng không thể. Nếu con trai chết đi, ông ta chỉ được bảo đảm trợ cấp tối thiểu, anh ta phải sống thì mới có thể mò đến vòi tiền, không nên mổ gà lấy trứng.

Nhậm Dật Phi thở dài một hơi, đáng tiếc đa số mọi người đều không thể nghĩ vậy giống hắn.

Lúc sau Nhậm Dật Phi đi kiểm tra tủ bát, đáng tiếc không tìm thấy manh mối nào nhiều hơn. Nhậm Dật Phi nhìn thấy phòng ngủ chính mở cửa, bên trong để lộ không sót thứ gì.

Đi vào rồi mới biết, đây là gian phòng lớn được tạo thành từ hai phòng nhỏ thông nhau. Nạn nhân bố trí một phòng thành gian công việc, có thể nhìn thấy máy may, bàn máy may, ma nơ canh vân vân.

Một mặt tường trong phòng còn treo giải thưởng mà anh ta đã đạt được bao năm, đồng thời còn có ảnh chụp sàn catwalk lớn. Trong đó, một tấm ảnh là bức tranh sơn dầu mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy trên hành lang biệt thự.

Ngoài ra, ảnh chụp sinh hoạt bên trong không ít, rất nhiều tấm ảnh là ảnh chụp du lịch tập thể nạn nhân cùng các mỹ nam. Ánh mắt bọn họ nhìn nạn nhân cực kỳ dịu dàng, không thèm che giấu tình cảm yêu thích.

Nhậm Dật Phi còn thấy ảnh chụp chung của anh ta và bạn trai hiện tại, dường như chụp trong hậu trường sàn catwalk. Bạn trai nạn nhân là người mẫu, đối phương mặc quần áo phong cách Gothic cổ điển tối màu, tôn lên ngũ quan vô cùng tuấn mỹ.

Dường như bạn trai cũ của nạn nhân đều là người mẫu hết.

“Ồ ồ, tình sử phong phú ghê.”

“A?” Nhậm Dật Phi bước từng bước tới xem, lúc nhìn thấy một bức ảnh chơi đùa trong nước, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Tảng băng trượt nhân tạo cao cao đằng sau nạn nhân và người đẹp, sao lại giống thành phố băng thế nhỉ?

Ngón tay Nhậm Dật Phi vừa chạm vào bức ảnh, một thanh âm lập tức vang lên: “Phát hiện tín vật Hoang Vu Chi Giác —— Thành phố băng. Nhận hay không?”

“…” Vì âm thanh có vẻ nôn nóng vội vàng, dường như hắn ngửi được tâm tình muốn quăng hắn ra ngoài càng nhanh càng tốt của Hoang Vu Chi Giác.

“Nhận.” Nhậm Dật Phi thầm nghĩ.

Sau một cái chớp mắt, ảnh chụp vẫn là ảnh chụp, có điều băng trượt nhân tạo sau lưng nạn nhân đã biến thành một cái thang trượt kiểu lâu đài, còn kèm theo âm thanh nhắc nhở Nhậm Dật Phi đã đạt được một tín vật.

Nhớ đến lịch sử thu hoạch tín vật gian nan muôn trùng của người chơi Thập Đại khác, Nhậm Dật Phi không khỏi trầm mặc: Mình khó ở chung lắm hả? Mới thế mà đã muốn đuổi mình đi rồi?

Xem xong ảnh chụp trên tường, Nhậm Dật Phi đi tới trước bàn công việc của nạn nhân. Bên trên là rất nhiều bản nháp trang phục thiết kế lộn xộn, dường như là một bộ sưu tập, sử dụng không ít màu sắc tươi sáng mát mẻ. Xem bản thảo thiết kế, hắn có thể suy đoán chủ đề lần này là giữ nguyên vẻ đẹp ban đầu, đồng thời thêm vẻ đẹp cổ tích.

Sau đó Nhậm Dật Phi còn thấy tấm ảnh chụp của một người đàn ông xinh đẹp trên bàn, sau lưng viết thêm một dãy số điện thoại liên lạc.

“…Người tình kế tiếp?”

Nhậm Dật Phi lắc đầu, tiếp tục kiểm tra gian phòng ngủ. Hắn phát hiện trong phòng có phòng tắm chuyên dụng, được thiết kế riêng vì nạn nhân, bồn tắm cũng thấp hơn bình thường một chút.

Kệ bồn vệ sinh bên trong đang mở nắp, bên cạnh có một bảng điều khiển nhỏ từ xa, ở trên có các nút mở, đóng, tăng nhiệt độ, xả nước vân vân. Đây là bồn vệ sinh thông minh, rất tiện cho người khuyết tật sử dụng.

Nhậm Dật Phi rời khỏi phòng ngủ, hắn đi xem một gian phòng tắm khác: “Có lẽ tôi biết hung thủ là ai rồi.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.