Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, phó bản phúc lợi này được phía chính phủ đánh giá tên và cấp bậc rõ ràng ngay từ đầu.

Nếu đổi lại những lúc trước kia, sau khi người chơi bị chọn vào thì bọn họ mới biết phó bản cấp độ gì. Đồng thời nếu muốn biết tên phó bản, phó bản phải trải qua một đoạn thời gian chơi đến nơi đến chốn. Bởi vì không ít người chơi có kinh nghiệm phong phú có thể đoán ra nhiều tin tức có ích từ tên gọi phó bản.

“Trước đây từng xảy ra chuyện này hay chưa?” Nhậm Dật Phi hỏi Salman, hắn tiến vào Hoang Vu Chi Giác chưa đến ba tháng, đương nhiên không hiểu biết lắm về phó bản phúc lợi.

“Chưa từng, có điều thời gian anh đến đây vẫn không tính quá lâu, anh có thể đi hỏi người chơi khác một chút.” Salman mở diễn đàn người chơi cấp cao và nhóm người chơi cấp cao.

Hiện tại diễn đàn người chơi cấp cao đang rất ồn ào náo nhiệt. Phó bản “Thâm lam” xuất hiện quá đột ngột, nó là phó bản duy nhất có được tên hẳn hoi từ trong đám phó bản phúc lợi thần bí.

Đám người chơi bàn luận sôi nổi, bọn họ đều muốn biết vì sao “Thâm lam” lại kỳ lạ như vậy. Nhưng mà tìm tới người chơi khác thì người chơi khác cũng mơ mơ màng màng, tìm tới chính phủ thì chính phủ luôn giả chết không nói.

Nhậm Dật Phi ở bên cạnh nhìn xem nửa ngày, cuối cùng nhìn thấy bọn họ cãi cọ ầm ĩ, rốt cuộc lại không thể đưa ra một ý kiến hữu ích. Hắn không tin không có người chơi cấp cao nào phát hiện ra manh mối, tự bản thân bọn họ hiểu rõ nhất, ngoài mặt thì giả vờ hồ đồ.

“Nếu lúc trước chưa từng xuất hiện phó bản giống vậy, trong khi chính phủ vẫn luôn giả chết không chịu giải thích, chứng tỏ phó bản này cũng không nằm trong phạm vi kiểm soát của Hoang Vu Chi Giác.” Nhậm Dật Phi suy đoán.

Salman đồng tình: “Hoang Vu Chi Giác hận không thể khiến người chơi chết càng nhiều càng tốt, làm sao nó tốt tính nhắc nhở chúng ta đây là một phó bản cấp cao? Thậm chí còn công khai tên phó bản?”

Nhất định là do sức mạnh nào đó ngoài khả năng khống chế của Hoang Vu Chi Giác tham gia.

Salman chợt nghĩ tới kế hoạch mà Hoang Vu Chi Giác đang nhắm vào bọn họ, để những người chơi cấp cao bao vây rồi giết chết hai người, sau đó đạt được quyền miễn tham gia kế hoạch thanh trừng.

Thật ra phó bản không bị chính phủ khống chế này là một cơ hội tốt. Chẳng qua…

Một phó bản cấp cao, hơn nữa còn là phó bản trăm người, dĩ nhiên sẽ vô cùng khó khăn. Giả sử không may là phó bản cấp cao chiến đấu, hoàn cảnh sẽ cực kỳ bất lợi đối với ngụy trang giả là Nhậm Dật Phi.

Lúc này, Nhậm Dật Phi chợt nghiêng đầu nhìn Salman, hỏi hắn: “Anh có số liên lạc của Thập Đại không? Em muốn tạo một nhóm.”

“Sao vậy?” Salman rất khó hiểu, A Phi không phải kiểu người thích nói chuyện giao lưu với người khác.

“Chẳng phải bọn họ chuẩn bị giết em sao? Em muốn hỏi xem bọn họ định giết em thế nào.” Nhậm Dật Phi khẽ cười, “Nếu bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được, em có ý kiến hay.”

Ngón tay hắn chỉ vào phó bản phúc lợi “Thâm lam”: “Phó bản trăm người, chắc đã đủ chứa hết tất cả bọn họ. Thay vì chờ đợi phó bản nào đó không biết tên, chi bằng mọi người cùng nhau đi khai hoang?”

Salman hơi giật mình, song lại có chút vui vẻ: “Chúng ta suy nghĩ giống nhau rồi.”

Nhậm Dật Phi nghe vậy cũng vui theo, mặc dù gương mặt hắn không tỏ vẻ gì hết, chỉ có khóe môi thoáng cong cong.

Dưới danh nghĩa Thỏ Đen, Nhậm Dật Phi mời được vài người trong Thập Đại mà Salman có thể liên lạc, tổng cộng là sáu người.

Vị trí số 10 là người chơi vừa thăng hạng cho đủ vị trí, đối phương vẫn chưa vượt qua thử thách nên bị Thập Đại kỳ cựu gạt ra bên ngoài. “Quân Tử Lan” ở vị trí đầu tiên không có hứng thú, không chấp nhận lời mời. Ngoài ra còn có hai người chơi chiến đấu đơn độc, bọn họ không liên lạc với người chơi khác nên không tìm thấy.

Thật ra Sơn Xuyên cũng là kiểu người rất khó tìm, nhưng vì người mời là Nhậm Dật Phi nên anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận.

“Em có thể mời sáu người trong Thập Đại vào nhóm, chứng minh bọn họ đã công nhận năng lực của em.” Tuy Salman liên lạc được với từng người bọn họ nhưng muốn hắn đi mời Thập Đại vào một nhóm nói chuyện, khả năng cao sẽ có nhiều người không đồng ý yêu cầu.

Nhậm Dật Phi, cũng chính là Thỏ Đen, hắn dùng chiến tích lẫy lừng một đường thắng tới để chứng minh bản thân có thể ngồi vị trí cao nhất. Cho nên Nhậm Dật Phi mới mời được bọn họ.

“Tình bạn” ở Hoang Vu Chi Giác yêu cầu người kết bạn phải có tư cách, Thập Đại rất ít khi kết bạn với ai.

Sáu người chơi, Nhậm Dật Phi biết được ba người: Trần Thâm mùi rượu mạnh, Kha Bắc mùi anh túc, còn có Sơn Xuyên với mùi gỗ đàn hương.

“Mình chỉ cảm nhận được linh hồn của kẻ mạnh.” Nhậm Dật Phi không khỏi suy nghĩ. Không biết có phải vì hắn giải khóa linh hồn ác quỷ phàm ăn hay không, thế nên mới có loại năng lực phân biệt thức ăn?

Trước đây, Nhậm Dật Phi chưa bao giờ ngửi thấy từng mùi hương rõ ràng giống vậy.

Đương nhiên là ngoại trừ thời gian đóng phim, hắn không hay tiếp xúc với quá nhiều người. Vòng tròn sinh hoạt của Nhậm Dật Phi tương đối khép kín, quen biết ít người, cũng khó gặp kiểu người gì cực kỳ tài giỏi.

Có lẽ hắn đã từng gặp rồi nhưng vì mùi hương đó xen lẫn trong nước hoa, cuối cùng Nhậm Dật Phi không thể đoán ra.

Cũng có khả năng nó tương tự với mùi nước hoa. Giống như trên người Trần Thâm mang theo hương hoa hồng trưởng thành, loại nước hoa này càng làm bật lên mùi rượu mạnh nồng đượm.

“Quan Nguyệt là người đầu tiên trong số bọn họ.” Nhậm Dật Phi chống cằm nhìn Salman tràn ngập mùi caramel kẹo đắng, hắn chợt nghĩ: Nếu mình ở hình thái ác quỷ, không biết cắn anh ấy một cái sẽ có mùi vị gì.

Salman bị đôi mắt nhỏ của Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm muốn nổi hết da gà, cứ cảm thấy cả người sắp nứt ra đến nơi.

“Mọi người có cảm thấy hứng thú với “Thâm lam” không ạ?” Nhậm Dật Phi là người nhắn mở đầu.

“Thỏ con muốn gặm thử khúc xương đó?” Trần Thâm nhắn thứ hai. Cô gọi Nhậm Dật Phi bằng “thỏ con”, giọng điệu thân mật, thoạt nhìn giống như là bạn bè.

“Khá hứng thú.” Kha Bắc đáp.

Lúc này Văn Lý chợt gửi qua một đoạn tin nhắn: “Cậu biết chuyện chính phủ gửi lời mời cho chúng tôi đúng chứ? Hiện tại muốn biến bị động thành chủ động?”

Cô dứt khoát phá vỡ dự định Nhậm Dật Phi.

“Không tốt à? Trên chiến trường mà chính phủ không thể khống chế, chúng ta phân chia thắng bại.” Nhậm Dật Phi tiếp tục gõ tin nhắn, “Các chị chưa từng tụ họp nhiều thành viên đông đủ như vậy nhỉ, chẳng lẽ không tò mò gì sao?”

Không tò mò là chuyện không có khả năng. Nhưng phó bản bình thường vốn gồm chín người hoặc mười hai người, nhét vào hai người trong Thập Đại là đã thấy chật chội, vì vậy liền biến thành trạng thái “một núi không thể chứa hai hổ”.

“Đợi một lát, tôi thêm một người vào.” Sơn Xuyên lên tiếng. Không bao lâu sau, trong nhóm hiển thị “Hồ Điệp” tham gia.

“Nghe nói mấy người định tập trung vào cùng phó bản? Tôi đi nữa.” Hồ Hiệp vừa vào liền quăng mìn, “Muốn giết người.”

Được thôi, mọi người đều biết vị này là người chơi rất cuồng giết chóc.

Nghe nói có cơ hội quyết đấu một trận với người chơi cấp cao nên bị Sơn Xuyên mời vào dễ dàng? Nhậm Dật Phi cảm thấy không sao hết, dù gì người nọ cũng giết người không màng mục tiêu, không ảnh hưởng lớn đối với hắn cho lắm.

“Đông vui như vậy à, tôi đi nữa.” “Tiệm tạp hóa” vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chuyện.

Nhiều người cùng đi, những người khác cũng cảm thấy thú vị, thế nên đều lục tục đồng ý.

Hiếm khi xuất hiện một phó bản phúc lợi trăm người cấp cao, hơn nữa còn là phó bản mà Hoang Vu Chi Giác không thể kiểm soát. Thật ra bản thân bọn họ cũng rất muốn tham gia, nhân lúc Nhậm Dật Phi mời gọi, không phải liền thuận theo đồng ý thôi ư?

“Thỏ con.” Văn Lý gọi hắn, “Hiện tại tôi chỉ có một vấn đề thắc mắc. Cậu với Salman yêu nhau thật?”

Nhậm Dật Phi:…

Vì sao Thập Đại cũng thích hóng chuyện ghê?

“Thật.” Nhậm Dật Phi cúi đầu gõ chữ, “Anh ấy là bạn trai tôi.”

“Một vấn đề nữa thôi, câu hỏi cuối cùng.” Dường như Văn Lý đáp lời trong vài giây, “Các cậu đã làm gì khiến phía chính phủ tự phá hỏng quy tắc vậy?”

Nhậm Dật Phi suy nghĩ trong chốc lát: “Chắc là bởi vì tôi đánh vào mặt nó, đánh rất nhiều lần.”

“Ha ha ha ha, làm rất đẹp.”

Tuy rằng phó bản tiếp theo bọn họ sẽ tiến vào chém giết, có khả năng còn phải chết vài người, nhưng mà dù là Nhậm Dật Phi hay là người chơi khác, bọn họ đều không hề để ý lập trường đối nghịch giữa đôi bên.

Thậm chí đám người chơi còn cùng nhau chửi Hoang Vu Chi Giác ngày chó, giao lưu cực kỳ hài hòa.

“Mấy người này thú vị quá nhỉ. Trên thực tế mà nói, thời gian bọn họ rời khỏi thế giới bình thường đến đây cũng đã 3 4 năm.” Sau khi tắt giao diện trò chuyện nhóm, Nhậm Dật Phi quay sang nói chuyện với Salman.

Salman vẫn luôn ở trong nhóm, có điều hắn không lên tiếng. Rất nhiều người trong nhóm từng qua lại làm ăn với Salman, chẳng qua nhóm này là do A Phi tạo, vấn đề nói chuyện cũng là của A Phi, Salman không muốn chạy ra nói chuyện kéo lệch đề tài.

Mặc dù thời gian game giả lập xuất hiện không lâu song Salman đã tiến hành quan hệ hợp tác với rất nhiều nhóm người. Lúc trước hắn muốn trở thành Thập Đại, bởi vì Salman cần địa vị để uy hiếp người khác, chứ không phải vì hắn thích trò chơi.

Nói chung thứ Salman thích nhất vẫn là chuyện kinh doanh. Khi nhìn thấy mấy con số khủng trong tài khoản nhảy lên không ngừng, hắn mới có cảm giác an toàn.

Hiện tại Salman không còn chấp niệm quá mãnh liệt đối với các con số, có lẽ vì người hắn thích không thiếu gì liên quan đến vật chất, càng không cần dùng tiền của Salman.

À, ngoại trừ mỹ vị nhân gian.

Salman đang cân nhắc việc đi học nấu nướng, dù sao cũng phải có một đặc điểm hấp dẫn A Phi, tình cảm mới có thể lâu dài.

Sau khi đăng ký tham gia phó bản “Thâm lam” xong, hai người Nhậm Dật Phi tiếp tục tiến vào trạng thái trạch nam giữ nhà, lần ra ngoài duy nhất là đi kiểm tra tiến độ cắt nối biên tập “Trò chơi nhỏ”.

Trong phòng cắt nối, Salman lại lần nữa chịu đựng thử thách giả chết vì mất mặt.

Người khác thì có thể không biết, chẳng lẽ bản thân hắn còn không biết rõ à? Người mua điểm tích lũy chính là hắn, người bán tin tức chính là hắn, người kiêm nghề hacker cũng chính là hắn luôn.

“Nỗ lực kiếm tiền cho em mua đạo cụ hả?” Nhậm Dật Phi nghiêng đầu hỏi chuyện, màn hình chiếu xuống, chỉ thấy đôi mắt hắn long lanh sóng nước, dường như đang cười.

Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Salman quay đầu cười đáp: “Không nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể gặp nhau thông qua internet. A Phi, chúng ta có duyên thật, dù cách xa ngàn dặm cũng vô tình gặp gỡ.”

Hắn cố gắng không để ý đến chi tiết mình vòi tiền A Phi, lấy lý do “tâm linh tương thông” ra đánh chết quan hệ giao dịch này.

Đúng vậy, chắc chắn không phải vì Salman phát triển nhiều mạng lưới giao dịch để kiếm tiền nên hai người mới gặp nhau, rõ ràng bọn họ gặp nhau vì duyên phận.

Salman nói lý lẽ quá hợp tình hợp lý, suýt chút nữa Nhậm Dật Phi đã bị luận điểm anh thuyết phục. Lúc này, video cắt nối đã chiếu xong cảnh hắn so tài diễn xuất với Niên Thiên Hỉ, nó chuyển sang phân đoạn Nhậm Dật Phi nhặt được Salman chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp trong công viên trò chơi.

Hắn lập tức giữ lòng kiên định: Có lẽ bọn họ có duyên thật vì gặp nhau hai lần trong phó bản. Nhưng cuối cùng hai người Nhậm Dật Phi có thể ở bên nhau, nhất định không phải nhờ duyên phận mà là nhờ năng lực đồng tiền (mua đạo cụ đồng hành) và năng lực đạo cụ.

Vì vậy, Nhậm Dật Phi liền làm động tác “tiền” cho Salman xem: “Năng lực đồng tiền đổi lấy duyên phận.”

Salman chỉ vào ngực trái: “Là nó nói cho anh phải làm thế nào á.”

Hai người bọn họ không xem kỹ video, cứ ngồi một bên liếc mắt đưa tình. Ngoại trừ bà chủ A Kim và thầy cắt nối biên tập ngồi sau là theo dõi say mê cốt truyện, hồn nhiên không biết gì.

Dù hình ảnh đó chỉ lướt qua một lần, hai người vẫn rất say mê cảnh Nhậm Dật Phi tung cánh ánh sáng, ôm lấy người Salman.

Không lâu sau, Salman vốn đang nhắm mắt chờ chết đột nhiên ngồi dậy, trên người không còn chút thương tích.

“Trời ơi.” Bà chủ A Kim xem một lần liền phải kinh ngạc rồi cảm thán một lần, hình ảnh này quá mức xinh đẹp, đặc biệt lúc lông vũ lượn vòng tản ra ánh sáng, đẹp hệt như thần phép nhiệm mầu.

Không biết đó là kỹ năng hay đạo cụ gì, cũng không biết nó dùng một lần hay dùng được nhiều lần.

Nếu có thể sử dụng nhiều lần… Năng lực cứu một người từ trọng thương sắp chết trở về trạng thái khỏe mạnh trong nháy mắt, chỉ sợ Thỏ Đen sẽ bị người người đoạt nhau vỡ đầu chảy máu.

“Sau khi video này đăng tải, nhất định có không ít người tìm đến A Phi. Ngay cả Thập Đại cũng phải động lòng.” Miễn là bọn họ vẫn muốn sống, miễn là bọn họ còn sợ chết, A Phi cùng kỹ năng không khác nào đạo cụ buff máu chính là đồng bạn mà bọn họ muốn có nhất bây giờ.

Nhậm Dật Phi lười biếng dựa vào sô pha đơn: “Nhưng người em muốn cứu, chỉ có mình anh thôi.”

___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.