Bóng đen càng nhanh hơn mũi tên. Không ngờ mũi tên bắn về phía Nhậm Dật Phi lại bay thẳng một đường vào miệng rắn khổng lồ. Mũi tên bạc không thành công khiến nó bị thương, ngược lại càng chọc giận nó. “A ——” NPC kia lập tức đi theo vết xe đổ của đồng đội mình. Thừa dịp hai bên hỗn chiến, Nhậm Dật Phi lẻn ra khỏi tủ kính. Chân hắn có chút mềm nhũn, đi đường đều là bước thấp bước cao. Nhậm Dật Phi đỡ tường rồi quay đầu, hắn nhìn thấy một đôi mắt xanh rất lớn đang lóe sáng trong bóng đêm. Không biết đôi vợ chồng rắn không phát hiện Nhậm Dật Phi thật hay là lười để ý hắn, chúng nó chỉ lo cắn xé con mồi, cũng không thèm nhìn sang Nhậm Dật Phi, tùy ý hắn ngừng thở rồi lặng lẽ ra ngoài bằng một con đường khác. Bên dưới cửa hàng cực kỳ náo nhiệt, bây giờ đám người săn giết Nhậm Dật Phi còn không có thời gian quay đầu. Động tĩnh lúc trước của bọn họ hấp dẫn không ít quái vật tìm đến, dường như trong đội ngũ có người bị thương, không khí thổi tới mùi máu tươi nhàn nhạt. Quái vật ngửi được mùi máu ngày càng nhiều. Tình hình sự việc chuyển biến ngày càng xấu. Nhậm Dật Phi ở phía xa ngửi thấy mùi máu tươi, hắn vuốt bụng, sau đó liếc nhìn nhóm người một cái rồi đi vào ngõ nhỏ. Quái vật vẫn lang thang trong ngõ nhiều như cũ, chúng nó giống hệt đám quái vật khác, không hề quan tâm sự xuất hiện của Nhậm Dật Phi. Hắn có phần an tâm. Sau một đêm kinh tâm động phách, Nhậm Dật Phi chỉ muốn tìm nơi nào đó nghỉ ngơi để suy nghĩ một ít vấn đề. Hắn trở về con hẻm đầu tiên mà mụ phù thủy chết, có điều bây giờ thi thể phù thủy và quạ đen đều đã không còn. Nhậm Dật Phi tìm trong chốc lát mới tìm được một trang giấy bị rách tan tành thành nhiều mảnh vụn. Dưới ánh trăng, hắn cặm cụi khâu lại từng mảnh giấy nhỏ, bên trên xuất hiện một câu chuyện cổ tích thiếu nhi. Nội dung viết về một mụ phù thủy thích ăn trái tim của các cô bé. Phù thủy cải trang thành bộ dáng bé gái đáng thương bị lạc đường, sau đó cho quạ đen bay đi tìm kiếm con mồi. Thì ra mụ phù thủy ban chiều nghĩ hắn là một cô bé. Nhưng mà đám quái vật khác đều không chú ý Nhậm Dật Phi, làm sao bà ta có thể phát hiện hắn? “À, quạ đen.” Nhậm Dật Phi nhớ ra, vì hắn tiện tay sờ soạng quạ đen nên phù thủy mới phát hiện. Nhậm Dật Phi vỗ đầu mình: “Lần sau phải cẩn thận hơn.” Lại nói, lúc ông lão phát sáng bị lửa xanh thiêu đốt có biến thành một trang giấy chi chít chữ. Khi đó hắn không quan sát kỹ, bây giờ nghĩ tới, đoán chừng bên trên cũng là nội dung truyện cổ tích hoặc nguồn gốc xuất thân. “Sau khi quái vật ở thế giới này chết đi, bọn chúng sẽ hóa thành một trang giấy? Đúng là cách chết kỳ lạ.” Nhậm Dật Phi không nhịn được nhớ tới trường hợp thế giới giả tưởng trùng lặp cùng thế giới hiện thực. Trên diễn đàn Hoang Vu Chi Giác có nhắc tới nhiều kiểu thế giới phó bản giống vậy, trong đó thứ then chốt là điểm tương đồng giữa hai thế giới. Không biết sẽ là cái gì. Đi qua mấy ngã rẽ, Nhậm Dật Phi lê bước về ngôi nhà bị vứt nhỏ ở cuối con hẻm nhỏ hẹp. Đây là nơi hắn tỉnh lại lúc sáng. Việc đầu tiên Nhậm Dật Phi làm là ra cửa nhìn xem, không ngờ mới đi được một bước, làn da tái nhợt của hắn vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời đã lập tức khô nứt tựa đồng hoang. Phản ứng Nhậm Dật Phi lúc đó chính là: “Chẳng lẽ mình biến thành quỷ hút máu?” Vì thế hắn vội vàng quay lại gian nhà, lấy “Sơ yếu lý lịch” ra xem. Họ tên nguyên chủ, từng trải qua chuyện gì, sơ yếu lý lịch đều không nhắc nửa lời, giống như bị người lau sạch. Nó chỉ để lại vài chuyện vụn vặt trong mấy năm nay. Sơ yếu lý lịch rơi bớt dây xích, không thể tiếp tục làm bức tường chắn bảo vệ. Nhậm Dật Phi nghĩ đến việc tìm cho nó một thẻ bài nâng cấp. Tóm lại, hiện tại hắn là một quái vật đi săn giết quái vật, trầm mặc kiệm lời, độc lai độc vãng. Cao khoảng 1 mét 5, tóc dài, bên ngoài trùm áo choàng đỏ tươi, móng tay bén nhọn, năng lực tự lành rất mạnh, khi bị công kích từ xa thì có năng lực tự động che chắn, bây giờ thêm nước bọt có thể đẩy nhanh tốc độ làm lành vết thương. Tinh Hồng Nữ Vu, người khác gọi Nhậm Dật Phi như thế. Chẳng qua trên thực tế, nguyên chủ hắn là một cậu bé khá xinh đẹp. Nhậm Dật Phi ngồi trong gian nhà hoang cả ngày, đợi hoàng hôn buông mới ra cửa. Kết quả hắn gặp được một cô bé bị lạc đường. “Tiểu thư đáng yêu, trên người em có mùi vị của sự nguyền rủa.” ‘Cô bé’ tiếp cận Nhậm Dật Phi mở miệng, hơn nữa còn tỏ vẻ thân thiết, “Chị có thể xua đuổi nguyền rủa giúp em.” Chuyện sau đó đúng là làm cho người ta tiếc nuối. Dưới tác dụng ảo giác mê hoặc, mụ phù thủy xem chính mình trở thành Nhậm Dật Phi rồi lưu loát moi tim. Bởi vì tốc độ quá nhanh, hắn không có cách nào ngăn cản. Bị nguyền rủa, thân thế không biết. “Tinh Hồng Nữ Vu, từ lúc thế giới đột nhiên xuất hiện quái vật, hắn từ đâu đến, hắn có quá khứ ra sao?” Nhậm Dật Phi nhìn xuống đôi tay mình. Thế giới quái dị, khắp nơi đều là quái vật do con người sáng tạo, có phải Tinh Hồng Nữ Vu là một trong số đó? “Đúng là như vậy.” Dưới thành phố bóng đêm, mấy người chơi tụ lại một nơi, trước mắt đã hiểu rõ giả thiết bối cảnh phó bản. Ban ngày là thế giới con người, hoàng hôn buông sẽ tiến vào thế giới quái vật. Trong đám quái vật có không ít loài thích ăn thịt người, vậy nên con người mới trốn tránh dưới nền đất. “Sau khi quái vật chết đi sẽ biến thành một trang giấy. Người nơi đây gọi là “trang gốc”, nghe đồn nó chính là loại giấy ghi chép thông tin, tạo nên từng loại quái vật.” “Vì quái vật sinh ra bởi sức tưởng tượng siêu phàm của con người nên căn cứ rất nhạy cảm với các truyền thuyết khủng bố. Tôi đi tìm một lượt, cho dù sách giấy hay sách điện tử, cho dù bản thuyết minh hay tác phẩm điện ảnh cụ thể, chỉ cần liên quan đến truyền thuyết hoặc cổ tích quái dị thì đều bị thiêu hủy hoàn toàn. Mà những kẻ truyền tai lời đồn khủng bố cũng nhận được đãi ngộ dành cho tội phạm.” Xem ra thế giới giả tưởng phó bản có điểm then chốt đột phá với thế giới thật. Nếu là mấy thế giới trước, điểm đột phá có khả năng cao xuất hiện trên người những người có sở thích tưởng tượng, chẳng hạn tiểu thuyết gia, họa sĩ truyện tranh, biên kịch vân vân. Nhưng mà thế giới này và thế giới giả tưởng đã dung hợp hai mươi năm liên tục, chủng loại quái vật vẫn không ít bớt, không giống việc làm của một cá nhân. Cho nên, nhất định phó bản còn có thêm lực lượng thần bí. “Có khi nào liên quan đến chất liệu trang giấy kia không? Hoặc người nào dùng loại giấy đó sáng tạo quái vật chẳng hạn.” “Có lẽ.” Nói đến lai lịch quái vật là nói đến đủ loại giả thuyết dưới đất trên trời, ai cũng không thể thuyết phục người khác. Đám người chơi đã đoán trước mức độ phức tạp của phó bản nên quyết định tụ tập một chỗ, mọi người cùng thương lượng. Hôm nay có ba người chơi thống nhất phương thức liên lạc thông qua Hoang Vu Chi Giác, bọn họ liên hệ nhau, sau đó tập hợp tại một quán bar ồn ào náo nhiệt. “Bọn quái vật cực kỳ nhạy bén với hơi thở con người, tôi vừa mới ra ngoài một chuyến, chưa rời cửa mấy bước thì đã bị chúng phát hiện.” Một người chơi cột tóc hai chùm nói. Thiếu niên tóc xoăn đối diện cô gật gật đầu: “Nhưng mà nơi đây cũng có những người chuyên môn săn giết quái vật, bọn họ có biện pháp đặc thù nào đó che giấu hơi thở rất hiệu quả. Tôi sẽ tìm cách khám phá bí mật bọn họ nhanh hơn chút.” Người chơi cắt tóc đuôi sói ngắn an tĩnh từ đầu đến cuối, cô không khác nào người vô hình. Thiếu niên tóc xoăn cẩn thận nhìn quanh: “Trước mắt có thể xác định năm người chơi là con người, còn lại bảy người, trừ bỏ “quỷ” và ngụy trang giả thì những người khác đâu? Đều hành động một mình?” “Chà…” Cô gái buộc tóc hai chùm suy đoán, “Phó bản này có nhiều phe phái, chắc cũng có người chơi trong phe quái vật nhỉ?” Thiếu niên tóc xoăn khẽ thở dài: “Phức tạp thật, mỗi lần đều cảm thấy đầu óc không đủ dùng.” “Không cần quá áp lực, dù sao chúng ta chỉ góp đủ số lượng người chơi mà thôi.” Cô gái cột tóc hai chùm an ủi cậu ta. Người chơi tóc đuôi sói ngắn mỉm cười gật đầu. Thiếu niên tóc xoăn gục mặt xuống: Sao lại càng uể oải vậy nè? Không phải ai trong đám người chơi cũng làm người qua đường Giáp, nhiều người là thành viên đội săn thú ban đêm. Tối nay bọn họ phải ra cửa, sau đó một người chơi bị quái vật bắt được. Người nọ không cẩn thận bị thương, mặt khác còn chưa xử lý vết thương đã trở về căn cứ, máu của gã hấp dẫn không ít quái vật ăn thịt người. Sau khi xử lý xong đám quái vật, đội trưởng đội săn thú cực kỳ tức giận. “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần? Ở bên ngoài không thể bị thương chảy máu, nhất định phải tìm cách rửa đi. Hơn nữa, khi nào xử lý vết thương sạch sẽ mới được trở về căn cứ!” Người chơi không biết quy tắc mím chặt môi, nỏ bắn trong tay lập tức bị đồng đột lục soát. “Về sau cậu không thể ở lại đội ngũ.” Đội trưởng lạnh giọng. Người chơi kia sửng sốt, gã giãy giụa: “Vì, vì sao chứ?” “Còn hỏi tôi vì sao? Cậu phá hư quy tắc khiến đám quái vật bên ngoài chú ý căn cứ chúng ta, đã phạm sai lầm lớn còn hỏi tôi vì sao?! Cậu không có tư cách làm một thành viên của đội săn thú, quy tắc chính là quy tắc.” Đội trưởng đội săn thú không chút chần chừ tháo huy chương trên ngực gã xuống. Một dòng chữ màu vàng kim xuất hiện trên đỉnh đầu người chơi: “Đội viên cũ”. Đội ngũ săn thú còn hai người chơi, đó là một nam sinh có gương mặt búp bê và một người đàn ông trung niên. Hai người đều chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, thậm chí còn muốn cười một tiếng: Người chơi thứ nhất, loại bỏ. Mới ngày đầu tiên phó bản bắt đầu đã lỗ mãng như thế, đây là lần đầu người này chơi phó bản cấp cao sao? Phó bản cấp cao luôn luôn giăng đầy bẫy rập, cho dù có là người chơi lâu năm đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không vội hành động. Người chơi bị đá khỏi đội ngũ trở về gian phòng quan tài ẩm ướt nhỏ hẹp. Gã không nhìn thấy dòng chữ vàng kim trên đỉnh đầu mình, cũng không biết chính mình đã bị bại lộ. Gã đang bận bất bình. “Đáng ghét!” Người chơi nọ hung hăng đập bàn. “Không có tin tức cung cấp nên mới phạm sai lầm như thế.” Vì muốn lấy được công lao mà giết ba quái vật, gã lại không nghĩ mình sẽ mắc sai lầm rồi bị thương. Bây giờ chỉ còn một mình gã vào phó bản, trước kia đều có cộng sự kiêm người yêu thu thập tin tức. Đáng tiếc người yêu gã đã chết trong một phó bản cấp trung. Mục tiêu lần này của gã là trả thù người đã giết cô ấy. Không sai, gã chính là người chơi xã hội đen, phó bản hiện tại gọi là đội viên cũ. Lúc phát hiện mình phải vào phó bản cấp cao, thật ra gã có chút chùn bước. Không phải vì chưa từng vào phó bản cấp cao, gã từng chơi một lần cửu tử nhất sinh, suýt chút nữa mất mạng. Nhưng cố chủ lại cố tình cho gã một đạo cụ cường lực và không ít tiền tài, mệnh lệnh duy nhất là giết chết Thỏ Đen. Nếu không thành công, gã phải trả lại một nửa tiền cọc. Nếu thành công, bên kia có thù lao khác. Vì để gã an tâm, cố chủ còn nói cho gã một vài tin tức bí mật. Chẳng hạn như cấp dưới Kha Bắc thất bại trong tay Thỏ Đen, lần này Kha Bắc chủ động tiến vào trò chơi, thậm chí có thêm mấy thế lực xen lẫn. Tình thế càng hỗn loạn, gã càng có nhiều cơ hội. Cho nên người chơi đội viên cũ vẫn chấp nhận vào phó bản. Nói chung xem từ góc độ nào, ít nhất gã từng chơi qua phó bản cấp cao một lần, dư sức đánh bại Thỏ Đen. “Mở màn không thuận lợi nhưng không phải không có thu hoạch gì.” Người chơi lấy ra một mũi tên mà gã trộm được, đầu mũi tên dính chút máu khô. Bọn quái vật không hoạt động vào ban ngày nên nói không chừng có thể lần theo vết máu tìm được “hắn”. “Yêu cầu đặc biệt là bắt sống Tinh Hồng Nữ Vu, có khi nào đây là cơ hội dành cho mình không?” Tiếng đồng hồ báo thức vang lên đinh đong, ngày thứ hai bắt đầu. Mấy người chơi tỉnh lại xem qua tin tức đổi mới: [Kẻ săn thú đêm tối.] và [Không có người chơi tử vong.] “Thân phận thật sự của “quỷ” là thành viên đội săn thú?” Những người dùng biện pháp đặc thù che giấu hơi thở mới có thể săn thú vào ban đêm, phạm vi của “quỷ” trực tiếp rút về khoanh vùng thành viên đội săn thú và những thành viên đã từng săn thú. “Hiện tại khả năng là thành viên đội săn thú rất cao, nếu không tin tức sẽ không nhắc nhở như vậy. Theo tôi nhớ không lầm thì… Thành viên đội săn thú có ba người chơi đúng không?” Các người chơi trao đổi tin tức. “Chỉ có hai người, một người bị đá khỏi đội rồi, đã phơi sáng.” Bọn họ cực kỳ nhạy bén với tin tức. “Đó là chuyện hôm qua, lúc phó bản bắt đầu thì gã vẫn là thành viên đội săn thú.” “Cho nên thân phận thật sự của quỷ nằm trong ba người chơi?” “Chưa chắc.” Một người chơi đưa ra nhận xét, “Tên phó bản mới là tin tức then chốt nhất: Không người biết hiểu. Nếu là thành viên đội săn thú, sao có thể không biết không hiểu? Tôi nghi ngờ những người săn thú tự do, bọn họ có được thuốc che giấu hơi thở bằng cách đặc biệt nào đó.” “Khoan đã, nếu đứng ở góc độ của chúng ta, kẻ săn thú đêm tối là con người săn thú. Nhưng nếu đứng ở góc độ của quái vật, không phải kẻ săn thú là những quái vật tùy thời công kích bọn chúng sao?” Cũng có người chơi có hướng nhìn khác đưa ra nhận xét. Cái nhìn của hắn rất đặc biệt, nhưng không phải không có lý. “Cứ kiểm tra và loại trừ người săn thú trước, phải lấy được thuốc che giấu hơi thở.” Bọn họ cùng đưa ra quyết định. Mặc kệ là thành viên đội săn thú hay người săn thú tự do, bọn họ đều cần thuốc che giấu hơi thở. Bây giờ biết rõ nơi cất thuốc mới là biện pháp xác định phạm vi đối tượng hiềm nghi tốt nhất. Nhưng mà… “Hôm qua kho hàng đã bị mất trộm, camera bị người xóa sạch?” “Ai làm?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]