Chương trước
Chương sau
“Hả?” Nhậm Dật Phi vươn tay xoa xoa huyệt thái dương.
Trả thù, chính thức bắt đầu.
“Người chơi!” Tinh linh hướng dẫn đổi giọng trở về, “Không hay rồi! Có người dùng thẻ cưỡng chế trò chơi với ngài.” Lại còn là phó bản cấp cao!
“Tôi biết. Nhưng mà muốn có loại thẻ cưỡng chế phó bản chắc không dễ dàng đâu đúng không? Nhất định là nó tốn rất nhiều tiền.”
“Ngài còn tâm trạng lo lắng chuyện này hả?”
Nhậm Dật Phi đứng lên, hắn nhìn về phía cánh đồng hoang vu, “Bình tĩnh nào, cho dù không có thẻ cưỡng chế thì tôi cũng định vào phó bản cấp cao một chuyến xem sao. Chuyện này đồng nghĩa với việc người nọ đã lãng phí một đạo cụ có giá trị, chẳng lẽ không đáng vui vẻ?”
Hắn đến nơi đây mới một tháng, cánh đồng hoang vu trước mặt lại mang cho Nhậm Dật Phi cảm giác tự do tự tại, hắn và thế giới xô bồ hỗn loạn ngoài kia hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Thật ra Hoang Vu Chi Giác và giới giải trí không có gì khác biệt lắm. Bọn họ vì lợi ích mà mâu thuẫn xung đột, bày mưu tính kế, mưu mô chước quỷ gì cũng có thể làm. Chỉ là bọn họ không biết, Nhậm Dật Phi chưa bao giờ bận tâm đến mấy chuyện này.
Điều hắn muốn là một không gian có thể cho Nhậm Dật Phi tự do hít thở, một sân khấu có thể cho Nhậm Dật Phi tự do biểu diễn, không phải thứ gì khác.
Ừm, nếu có mỹ vị nhân gian làm bạn nữa thì càng tuyệt.
Có điều đám người bên ngoài thấy hắn không như trông thấy sói hoang, ngược lại càng giống phát hiện thịt tươi hơn. Hoặc là bọn họ chống đối đề phòng, hoặc là bọn họ tham lam khao khát.
Bây giờ nếu Nhậm Dật Phi nói hắn không có hứng thú với danh lợi, những người đó nghe được cũng sẽ không tin. Bọn họ sẽ tự suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Nhậm Dật Phi có dã tâm, có tham vọng bừng bừng, cuối cùng vẫn tiếp tục tìm cách quấy rầy hắn và công việc của hắn.
Vì vậy Nhậm Dật Phi không cần để ý tới bọn họ làm gì, đợi ngày nào đó “Thỏ Đen” đứng ở vị trí cao, hắn sẽ nói lại những lời này, dù người khác không tin thì bọn họ cũng phải tin.
Cùng lắm là đi qua con đường của giới giải trí thêm một lần.
“Người chơi không lo lắng sao?” Nhìn thấy chỉ số tâm tình ký chủ không tồi, tinh linh hướng dẫn cảm thấy rất kỳ quái, ký chủ nó không tức giận đã không bình thường, vậy mà chỉ số tâm tình của hắn còn bay lên?
Chẳng lẽ đây đúng là chuyện làm cho lòng người phấn chấn?
“Chúng ta chỉ có thể làm trộm một ngàn ngày chứ không thể phòng trộm một ngàn ngày*. Vì người nọ đã chịu khó bỏ vốn liếng ra, đương nhiên hắn cũng không ngại đầu tư thêm một chút, chẳng hạn như tìm người truy sát tôi trong phó bản. Chính hắn tự chạy đến, tôi đỡ phải đi tìm, như vậy không phải rất tốt à?”
*Rất khó đề phòng người mang ý xấu.
Nhậm Dật Phi vươn vai: “Tiếp tục chuyện ban nãy đi. Quỷ bài có thể nâng cấp lên hả?”
Thấy ký chủ mình không để bụng chuyện này, tinh linh hướng dẫn cũng an tâm không ít: Ký chủ nhà nó là người chơi bách chiến bách thắng. Hoàng thượng không sợ trời không sợ đất, thế thì thái giám sợ cái gì?
“Bởi vì người chơi vừa mới tiến vào Hoang Vu Chi Giác không lâu nên tôi quên nói cho ngài chuyện này. Sau khi vào phó bản cấp cao, người chơi sẽ được phân cấp rõ ràng. Phó bản cấp cao là một ranh giới phân cấp người chơi.”
Người chơi phó bản cấp cao đã thoát khỏi vấn đề “sinh tồn”, thứ bọn họ theo đuổi lúc bấy giờ là các đạo cụ, kỹ năng và quỷ bài.
Bọn họ vào phó bản không còn vì vỏ sò hay đạo cụ, lý do người chơi phó bản cấp cao công phá nhiều phó bản là để truy tìm “quỷ bài cấp SSR” thích hợp, sau đó nâng cấp nó giống như con mình để trở thành quỷ bài mạnh nhất. Mỗi người chơi cấp cao đều có một nhóm quỷ bài chủ chốt.
Trong số đó, phó bản phúc lợi cấp cao rất được hoan nghênh vì có khả năng rơi xuống quỷ bài cấp SSR quý hiếm, số lượng giới hạn.
“Để gia tăng mức độ cảm tình của quỷ bài với mình, người chơi cấp cao sẽ xây lâu đài nguy nga tráng lệ, thuê hầu gái cho quỷ bài, thỏa mãn các loại nguyện vọng của quỷ bài. Để gia tăng năng lực quỷ bài, bọn họ sẽ nỗ lực công phá nhiều phó bản cấp cao nhằm lấy được quỷ bài nâng cấp chuyên dụng.”
Trong miệng tinh linh hướng dẫn, không có “người chơi” nào sống mệt hơn người chơi cấp cao. Bọn họ là một đám người cuồng nuôi con, không biết tự kiềm chế.
Nhậm Dật Phi nghe xong hơi hoảng, đột nhiên hắn nhớ đến quảng cáo chạy phí hướng dẫn nạp tiền trò chơi mỗi ngày của thương nhân thất đức trên mấy trang web lậu.
Bạn muốn con gái sở hữu trang phục thịnh hành? Nạp tiền!
Bạn muốn con trai có thêm trang bị cực kỳ lóa mắt? Nạp tiền!
Bạn muốn trở thành thần chi đứng đầu kim bảng? Mau nạp tiền!
Ghê thật đấy, phía chính phủ Hoang Vu Chi Giác muốn đạo nhái trò chơi phải không?
Lúc đó Nhậm Dật Phi còn cảm thấy kỳ lạ, thông thường người chơi cấp cao có thể kiếm được rất nhiều tiền trong một phó bản, vậy tại sao họ lại thích ra vào phó bản như vậy? Hóa ra là vì đam mê.
Quả nhiên tư bản đều là kẻ lòng dạ hiểm độc, dốc lòng dụ dỗ mọi người tiêu tiền.
Vào phó bản cấp cao để học công nghệ kỹ thuật máy tính, vào phó bản cấp cao để chuẩn bị trang bị cho con gái con trai, vào phó bản cấp cao để tìm kiếm quỷ bài mơ ước… Bộ đám người chơi cấp cao này đều bị bệnh thần kinh à?
Nhậm Dật Phi, người chơi trò chơi chỉ để thỏa mãn sở thích diễn xuất không khỏi thở dài cảm thán.
“Nếu có cơ hội, ngài nhất định phải nâng cấp Xuân Chi bà bà! Độ hảo cảm 100% còn hiếm gặp hơn quỷ bài SSR giới hạn. Ngài nâng cấp nó một đường lên thẳng SSR thì càng giảm bớt không ít chuyện nữa.” Tinh linh hướng dẫn lại nhấn mạnh. Độ hảo cảm tuyệt đối so với thẻ bài nâng cấp còn thêm khó tìm.
“Tất nhiên, về cơ bản thì mức độ cảm tình của quỷ bài Xuân Chi bà bà đã vượt xa giá trị năng lực trung bình. SR có thể cạnh tranh ngang hàng với SSR, ngài không cần lo lắng quá nhiều về việc nâng cấp.”
“Ừm.” Hắn cũng không có gì phải lo.
Nhậm Dật Phi ở bên này bình tĩnh vô sầu vô ưu, trong khi đám người chơi khác bị ném ra bên kia đều là vẻ mặt khiếp sợ, đầu óc vẫn còn choáng váng, trước tiên tìm thế lực của mình báo cáo tình huống.
“Chị, nhất định phải mời được Thỏ Đen! Anh ta quả thật đáng sợ.” Tiểu Thất là cô gái đeo kính trong Cô Đảo, ở hiện thực, người này là một thanh niên thanh tú chuyên ngành khoa học kỹ thuật. Cậu ta kể đầu đuôi quá trình tiến vào phó bản cho chị đại “Văn Lý” nghe, cô chính là người sáng lập Học Cung.
“Nếu thiên tài có 1% thiên phú bẩm sinh và 99% mồ hôi khổ luyện mà thành, vậy thì thứ Niên Thiên Hỉ thua kém Thỏ Đen là 1% thiên phú bẩm sinh kia.” Tiểu Thất đặt Thỏ Đen lên vị trí cao hơn Niên Thiên Hỉ rất nhiều, người hiện tại đang đại diện cho người chơi theo trường phái ngụy trang.
“Nhất định anh ta đã trải qua chuyện gì đó đặc thù trong quá khứ. Một thanh niên hai mươi mấy tuổi, kinh nghiệm không đủ để hỗ trợ loại kỹ thuật diễn xuất nghịch thiên này, vậy mà anh ta có thể.”
Một lần là trùng hợp, hai lần là may mắn, ba lần là có khả năng, bốn lần chính là tuyệt đối. Thỏ Đen tuyệt đối có năng lực ngụy trang nghiền nát tất cả ngụy trang giả khác.
Chẳng trách Niên Thiên Hỉ lại xem anh ta như kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa còn tìm sát thủ, đáng tiếc đám người Niên Thiên Hỉ tìm được đều không thể dùng. Thậm chí người mà kẻ cuồng khống chế Kha Bắc phái tới cũng thất bại thảm hại.
Nếu muốn đối phó với Thỏ Đen, e rằng bọn họ phải thuê sát thủ khác cao tay hơn.
Sát thủ hàng đầu Hoang Vu Chi Giác là người đứng ở vị trí thứ nhất trong mười đại – “Hồ Điệp”, có lẽ bây giờ người nọ đang ở vùng đất hoang nào đó xa xôi. Sở thích của hắn là giết chóc.
Những sát thủ thông thường xem như lấy tiền rồi diệt trừ tai họa giúp kẻ khác, người kia lại không giống, hắn coi đó là niềm vui cuộc sống.
Đương nhiên Niên Thiên Hỉ không thể trả nổi cái giá để mời được “Hồ Điệp”.
Văn Lý thấy Tiểu Thất hiếm khi kích động như thế, cô bật cười: “Rốt cuộc hắn có loại mị lực gì mà một đám nhóc mấy đứa gặp qua liền nhớ mãi không quên, còn muốn kéo đến, lấy bản thân mình ra bảo đảm.”
“Có một số người quá mức xuất sắc, nhất định phải làm thế giới này trở nên sáng ngời.” Tiểu Thất nghiêm túc nói.
“Được rồi, chị đã biết. Chị sẽ tận lực lôi kéo hắn, chỉ qua nếu không giành được thì cậu đừng quá thất vọng, dù sao không phải chỉ có mỗi nhà chúng ta muốn cướp người.”
Lúc này có một người chơi khác cũng hướng về phía trước báo cáo tình huống mà mình trải qua, hắn chỉ đơn thuần là người ngoài cuộc đứng xem. Ban đầu muốn cố tình khuấy đục vũng nước, cuối cùng không tìm thấy người nên dứt khoát làm người chơi cá mặn nằm chờ phó bản kết thúc.
Cũng may hắn là người chơi cá mặn giả điên giả dại, nếu không chỉ sợ nhìn số phận mấy người đó, mộ của hắn cũng đã sớm xanh cỏ.
“Đây là kẻ tàn nhẫn.” Hắn nhận xét. Sau khi người chơi chỉ ra và xác nhận “quỷ” thành công thì không thể tàn sát lẫn nhau, thế nên trước khi cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang, Thỏ Đen đã xử lý những người đối địch với hắn trước, người như vậy còn không tàn nhẫn sao?
Trần Thâm chống cằm: “Lôi kéo hắn gia nhập với chúng ta, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
“Không phần.” Thuộc hạ trả lời.
“Sao lại không phần?” Trần Thâm có hơi tò mò, cô không đến mức ngay cả chút thế lực và mị lực đều không có đi? Cho dù Trần Thâm có thế lực mà không có mị lực đi nữa, chẳng lẽ người như cô không đáng để hắn đi theo?
“Thỏ Đen có thể công phá phó bản một mình thì sao hắn lại muốn làm điều thừa là hợp tác cùng kẻ khác? Hắn không cần người khác, ngược lại người khác cần hắn mới đúng, ngay từ đầu mọi thứ đã không công bằng rồi. Tôi cho rằng người tiến vào Hoang Vu Chi Giác đều không có loại thánh nhân xả thân vì lợi ích đối phương.”
“Hơn nữa, nếu Thỏ Đen có ý định tìm người hợp tác thì hắn đã truyền tin tức đi từ lâu, nhưng mà chẳng phải chúng ta không nghe được gì sao?”
Trần Thâm đan mười ngón tay vào nhau: “Không biết thì thôi không nói, hiện tại biết được một người mới tài năng như vậy, làm sao có thể coi như không biết? Dù Thỏ Đen không thể gia nhập thì chúng ta vẫn có khả năng hợp tác với hắn bằng nhiều cách khác, cậu tra xem đối phương cần những thứ gì.”
“Chúng ta đừng lừa gạt cưỡng ép hắn là được. Bạn bè, luôn là càng nhiều càng tốt.”
Trần Thâm có chút ý tứ sâu xa, không sai, người cô đang mỉa mai là kẻ cuồng khống chế Kha Bắc dưới thành phố ngầm.
Lúc này ở thành phố ngầm.
“Thường Ngạn chết rồi.” Một thuộc hạ thông báo tin tức xấu cho Kha Bắc.
Kha Bắc đã biết chuyện này, hắn đang dũa móng tay, nghe vậy liền bảo người hầu dừng lại: “Ai làm?”
“Thỏ Đen.”
“Cậu ta bị một ngụy trang giả giết?” Kha Bắc nhướng mày, “Quá lơ đễnh.”
Thuộc hạ có được tin tức, lập tức đáp: “Chủ nhân, sự tình là như thế này.” Hắn thuật lại chuyện xảy ra trong phó bản một lần, giống như tận mắt nhìn thấy.
Không phải Thường Ngạn lơ đễnh mà là người kia không dễ đối phó chút nào. Hắn ẩn náu nguyên cả phó bản, ai biết được ngay giây phút lộ mặt đầu tiên lại nổ súng giết người tế trời.
“Không phải tôi đã nói cậu ta thử người kia trước sao? Vậy mà cậu ta trực tiếp động thủ?”
Sau một hồi im lặng, Kha Bắc thấp giọng ho khan vài tiếng, vết đỏ bừng của bệnh trạng nổi lên gương mặt tái nhợt. Không phải hắn không rõ nguyên nhân nhưng Kha Bắc rất chán ghét loại dục vọng độc chiếm này.
“Có phải cậu ta quên mất ai là chủ, ai là nô rồi không?”
Kha Bắc không khác nào linh hồn bị rút cạn sức sống, thuộc hạ bên dưới cúi đầu câm như hến, không dám bênh vực đồng đội lấy một lời. Thường Ngạn làm trái với quy củ, hành vi vượt quá giới hạn cho phép. Trong khi Kha Bắc là vua của thành phố ngầm, hắn cũng là chủ nhân, không ai có quyền đòi hỏi ở hắn.
“Tôi biết rồi.” Kha Bắc đứng lên, ánh sáng trắng trong phòng rọi đến khuôn mặt ốm yếu mang theo bệnh khí của hắn, có ảo giác dường như Kha Bắc đang cười, “Dù gì cũng là người của tôi, cậu ta không thể chết không rõ nguyên do.”
Chó điên đại danh đỉnh đỉnh Thường Ngạn của thành phố ngầm Hắc Thiết Bảo, cứ như vậy chết đi yên lặng không chút tiếng động.
Chỉ qua một phó bản, Nhậm Dật Phi trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết ba người, ngoại trừ Thường Ngạn thì còn một cặp sát thủ khác đến đây vì hắn.
Bọn họ được thuê với giá cao, người chơi xã hội đen chủ động tấn công, người chơi tóc học sinh là cộng sự của gã, cô phụ trách thu thập thông tin, hai người vừa là người yêu vừa là đồng bạn.
Cả hai vẫn luôn hoạt động trong phó bản cấp trung, rất ít khi thất thủ.
Cách đây không lâu, ai đó đã thuê bọn họ, yêu cầu hai người tiến vào phó bản giết một người chơi mới vừa đến Hoang Vu Chi Giác một tháng, tên là Thỏ Đen.
Gần đây Thỏ Đen rất nổi tiếng, đương nhiên hai người bọn họ đều biết, thậm chí còn xem qua video thông quan phó bản “Láng giềng”. Thế nên ngay lúc nghe người thuê nói ra yêu cầu, bọn họ có hơi do dự.
Chỉ là thời gian Thỏ Đen tiến vào Hoang Vu Chi Giác quá ngắn, cho dù hắn có thiên phú đến đâu thì cũng không đủ kinh nghiệm. Hơn nữa biểu hiện đối phương trong phó bản “Láng giềng” nói rõ hắn là người mới chưa “quen với luật rừng”, tính công kích cũng không cao.
Vì vậy sau khi cân nhắc hai mặt lợi hại của chuyện này, bọn họ quyết định nhận đơn.
Cuối cùng một cặp sát thủ dày dạn kinh nghiệm thất bại thảm hại dưới tay một người chơi ngụy trang, một người chết, một người thì số điểm sinh mệnh biến thành “1”.
Quả thật là chuyện sỉ nhục nhất từ trước tới giờ.
Người chơi xã hội đen còn sống báo cáo sự việc với cố chủ, gã bị bên trên mắng cho một trận: “Đối phó với một người chơi mới vào Hoang Vu Chi Giác không được, cậu còn không biết xấu hổ mà xin nhận đơn?!”
Người chơi xã hội đen nhẫn nhịn, lặp lại lần nữa: “Ông chủ, cho tôi thêm một cơ hội, nhất định tôi sẽ không phụ lòng ngài.”
“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu lần này lại thất bại thì cậu cũng đừng mong sống sót!” Kim chủ nổi giận đùng đùng treo máy truyền tin.
“Phó bản kia có chút quỷ quái, dường như nó cố tình phóng đại nhược điểm của con người. Tôi không phải loại người làm việc theo cảm tính, vậy mà khi đó lại giống như phát điên. Một khi mất đi bình tĩnh, tôi cũng cách cái chết không xa.” Người chơi xã hội đen tự mình kiểm điểm, trước giờ gã vốn rất ít khi tự kiểm điểm bản thân.
Đồng bạn đã chết, gã trực tiếp mất một cánh tay, không kiểm điểm chính mình không được.
Người chơi xã hội đen có bối cảnh tương tự Trần Thâm trong mười đại, gã xuất thân từ học viện quân sự, sau đó vào cơ quan chính phủ làm việc.
Trong dự án học tập của gã có chuyên ngành tâm lý học hành vi, đặt ở thực tế là nhanh chóng tổ chức tập hợp binh lực. Vì vậy mỗi lần tiến vào phó bản, gã sẽ tận lực lợi dụng sức mạnh của lực lượng quần chúng.
Tuy nhiên so với Trần Thâm, gã vẫn kém hơn cô nên chỉ có thể làm sát thủ, thậm chí còn không thể chen chân vào trăm đại.
Người chơi xã hội đen ngồi xuống, có hơi chán nản: “Tôi chưa từng nghĩ tới hắn sẽ là người chơi. Hơn nữa đám NPC rơi xuống biển đều không thể sống sót trở về. Là tôi quá sơ suất, nhưng mà…”
“Lần sau sẽ không.”
Nói rồi gã ngẩng đầu, trong mắt lóe lên thù hận hung tàn: “Hắn phải chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.