Chương trước
Chương sau
Ánh trăng trong lòng đúng là cực kỳ mỹ lệ. Nhậm Dật Phi ngốc mặt một giây, sau đó nghiêng đầu tránh đi tầm mắt đối phương.
Người chơi khác há mồm nhìn một màn này, không biết nói gì mới phải.
“Thì ra không những Boss biết tra tấn người chơi, trào phúng người chơi, đùa bỡn người chơi mà còn biết khen ngợi người chơi nữa à?” Một người chơi rầu rĩ mở miệng.
“Nói thật, tôi chỉ hưởng thụ đối đãi của mấy vế phía trước thôi.” Cô gái mắt kính bình tĩnh đáp.
“Tôi cũng vậy…”
“Tôi cũng…”
Salman: “…” Hắn cũng có khác gì đâu.
Chỉ ra và xác nhận quỷ thành công, phó bản thông quan, mọi chuyện đều đã trần ai lạc định, tâm tình nhóm người chơi cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Không có quỷ bài cũng không sao cả, bọn họ có thể sống sót trở về đã là một loại thành công.
“Ai mà đoán được “quỷ” là một con thuyền đã chìm vào biển sâu từ lâu đâu chứ? Mặc dù nói phó bản thần quái nhưng cũng không thể khó tin như vậy.” Người chơi lắc đầu thở dài.
“Cô Đảo đã dừng lại hơn hai năm, trước giờ chưa từng có người công phá, không ngờ là vì chuyện này?” Sau khi biết kết quả thì đẩy ngược quá trình, diễn biến mọi chuyện liền thuận lợi hơn rất nhiều.
“Suy nghĩ của chúng ta bị giới hạn trong vài tuyến manh mối nhỏ nên đương nhiên không nghĩ đến chuyện “quỷ” vốn không phải người mà là một con thuyền, nhưng cứ cho là chúng ta chỉ ra và xác nhận quỷ thành công thì sao, ai lại muốn khiêu chiến với một con thuyền?”
Khiêu chiến với con thuyền là khiêu chiến như thế nào? Người ở trên thuyền, thuyền trôi trên biển, không lẽ muốn đồng quy vu tận?
Cô gái mắt kính nghịch bài Tú Lơ Khơ trong tay, cô nhìn chằm chằm “NPC” mà lúc trước mình không quá chú ý đến. Phó bản này rất xuất sắc, nhưng thứ càng xuất sắc hơn phó bản chính là thanh niên trước mặt.
Thỏ Đen.
Cô cẩn thận hồi tưởng, “NPC” Cố Tinh Dã đã làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn phản sát hai người chơi, vậy mà đám người chơi bọn họ lại không khác gì người mù, nhìn thế nào cũng không nhìn ra sơ hở.
Bọn họ ở cùng hắn ba ngày, trong khi đối phương ở ngay dưới mí mắt bọn họ thì không một ai nghi ngờ Thỏ Đen chính là hắn.
Người nọ đúng là quá đáng sợ, loại thiên phú này thật sự tồn tại sao?
“Bà chủ, chúng ta cùng nhau đi thôi? Mỗi ngày đều phải đối mặt với nhóm tị nạn giả, năm lần bảy lượt cảm nhận lòng người đầy rẫy ác ý, tâm trạng sẽ không thoải mái.” Nhậm Dật Phi có ý đồ dụ dỗ quỷ bài, hắn bày ra tư thế tâm sự nói chuyện phiếm.
“Ngoài những người đó ra thì tôi cũng có thứ mình để tâm.” Bà chủ trang viên lắc đầu.
Nhậm Dật Phi biết cô đang nói đến ai, hắn tiến lên một bước hỏi: “Ông ấy chưa từng bước vào trang viên mà cô lại không thể ra ngoài, hai người chỉ có thể cách một cánh cửa sắt nhìn nhau sao?”
Phó bản vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn chấp niệm của “quỷ”, thiết lập tồn tại nhân vật của bà chủ trang viên và ông lão điên loạn thuyền trưởng ngay từ đầu đã là hai nửa thế giới đối lập. Hoa nở không thấy lá, lá rơi lúc hoa tàn.
Bọn họ không chỉ cách nhau một khung cửa sắt mà còn cách nhau cả biển trời ký ức, hơn nữa còn có nhiều thứ khác ngăn cản.
Bà chủ trang viên ngơ ngẩn không nói, lúc sau cô nhìn về phía Nhậm Dật Phi, nghiêm mặt mở miệng: “Tôi không thể rời đi, nơi này có tất cả thuộc về tôi. Cho dù có đi cùng cậu thì tôi cũng chỉ là một pho tượng tinh xảo không hơn không kém, chẳng có tác dụng gì cả.”
Nếu đã không thể mang linh hồn nhỏ đáng yêu kia đi cùng thì chẳng khác nào sự tồn tại của cô là vô nghĩa, thế nên cô sẽ không bao giờ chọn rời bỏ con thuyền.
Nhậm Dật Phi nhìn bà chủ trang viên đang mỉm cười, hắn không nói chuyện nữa. Nhậm Dật Phi có thể thuyết phục một người kiên định, nhưng hắn không có cách nào chạy đi thuyết phục một con thuyền kiên định.
Bà chủ trang viên vẫn luôn nhớ rõ chấp niệm của chính mình, cô vĩnh viễn không dao động tâm ý mặc người chơi khuyên nhủ.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khó nhất khiến phó bản không thể công phá. Bọn họ không thể khiêu chiến “quỷ”, càng không thể dùng lời nói thay đổi chấp niệm của “quỷ”.
“Xem ra màn chơi này đành phải chịu kết cục có chút tiếc nuối vậy.” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm. Thôi được, chuyện tốt trên đời cũng không thể mãi rơi vào tay hắn, nhiều khi hắn phải chấp nhận thói quen thỉnh thoảng có thứ đến thứ đi, cái được cái mất.
Thế là Nhậm Dật Phi nhìn thuyền trưởng và con thuyền của ông: “Chuyện này đã là tâm nguyện của cô thì tôi tôn trọng quyết định…”
“Nếu anh có cái này nữa thì sao?” Thanh âm Salman chợt vang lên.
Hắn từ đâu đi tới, tay cầm một tấm thẻ bài đặt trước mặt Nhậm Dật Phi, “Đây là đạo cụ thẻ bài trang bị chuyên dụng cho quỷ bài, có lẽ anh có thể mang “Nữ Thần Tinh Quang” và chấp niệm của cô ấy đi.”
Chẳng hạn như thuyền trưởng.
“Thẻ trang bị?” Đám người chơi đồng loạt ghé mắt nhìn qua, “Một trong hai đạo cụ trân quý, hắn lại lấy ra dùng để mang chấp niệm của “quỷ” đi cùng? Nghĩ gì vậy trời?”
“Nhưng mà có được thẻ trang bị cũng rất lợi hại nhỉ? Không phải thứ này chỉ rơi xuống trong phó bản cấp cao thôi sao? Tỷ lệ NOTP real còn cao hơn tỷ lệ nó rơi xuống. Vậy mà nói tặng liền tặng người?”
Cô gái mắt kính vuốt cằm suy tư: “Không chỉ thế đâu, thứ hắn đưa không phải chỉ có thẻ trang bị mà còn là cơ hội bắt đầu một huyền thoại về Thỏ Đen.”
“Huyền thoại? Huyền thoại gì?” Người chơi khác không hiểu lắm.
“Từ lúc Thỏ Đen tiến vào Hoang Vu Chi Giác đến giờ chỉ chơi qua ba phó bản, đây là phó bản thứ tư của hắn. Ba phó bản đầu tiên hắn đều lấy được quỷ bài, nếu lúc này vẫn tiếp tục lấy được quỷ bài thì có khả năng qua vài phó bản nữa thôi, hắn sẽ tiến vào Quần Tinh Bảng.”
“Vào ba phó bản lấy ba quỷ bài?” Đám người chơi trợn mắt hít hà một hơi.
Đây là người chơi biến thái gì thế? Sao có thể chơi một phó bản thì lấy một quỷ bài?
“Lúc trước đều là phó bản cấp thấp đúng không?” Người chơi nào đó an ủi chính mình.
Cô gái mắt kính liếc mắt nhìn đối phương, cực kỳ tàn nhẫn dập tắt suy nghĩ tự lừa mình dối người của hắn: “Lần trước là phó bản trăm người cấp trung.”
Loảng xoảng, tiếng cõi lòng tan nát.
Nói rồi cô gái mắt kính lại nhìn về phía Nhậm Dật Phi: Nếu bà chủ trang viên vẫn còn bản thể của mình, nói không chừng phó bản có thể thăng lên cấp SR chỉ kém SSR một chút khoảng cách mà thôi.
Tặng thẻ trang bị chỗ nào? Rõ ràng người chơi kia đang đưa Thỏ Đen lên ngôi, thuận tay cho đối phương vớt một cái quỷ bài cường lực cấp SR thì có!
“Đúng là “chân ái” ha.” Cô gái mắt kính nhịn không được vươn tay đẩy gọng kính.
“Thẻ trang bị?” Mặc dù đám người chơi tụm ba tụm năm nhỏ giọng bàn tán nhưng Nhậm Dật Phi vẫn nghe sạch sành sanh. Hắn ý thức được đây là một đạo cụ trân quý, hơn nữa còn có thể vừa vặn giải quyết khốn cảnh của mình trước mắt. Nhậm Dật Phi kinh ngạc: “Khéo như vậy sao?” Hắn muốn, Salman lập tức có ngay?
Khéo đến mức không logic chút nào.
Salman dựa Nhậm Dật Phi rất gần, nước mưa lăn từ đầu sợi tóc đối phương xuống người hắn lạnh băng.
Nhậm Dật Phi run lập cập, chỉ nghe Salman nhỏ giọng nói: “Tôi có một cái kỹ năng bị động “thầy bói toán”, mỗi lần phó bản bắt đầu nó đều tự động rút ra một đạo cụ “may mắn thêm vào”. Lần trước là thanh kiếm kia, bây giờ là thẻ bài này này.
Nhậm Dật Phi tránh đi, nghiêm túc nói: “Đừng có dựa gần người ta vậy.” Cái đồ Âu Hoàng!
Hắn không khỏi nhớ đến lúc mình mở ra rương bạc báu vật, ai ngờ sờ trúng một cái cường hóa thính lực và kỹ năng bị động “không đòn chí mạng”.
Lấy hết may mắn mở rương, kết quả mở trúng cường hóa thính lực và kỹ năng râu ria gia tăng 1% tỷ lệ thất bại khi bị đối thủ tấn công?
Người chơi Nhậm Dật Phi đã cảm nhận sâu sắc về sự chênh lệch của hai nửa thế giới.
“Cho tôi mượn thứ đồ quý báu như vậy thật à?” Hắn có hơi do dự. Mặc dù Nhậm Dật Phi rất muốn lấy được quỷ bài nhưng hắn cũng không thích thiếu nợ ân huệ của ai.
Salman không đáp, hắn đợi Nhậm Dật Phi tự mình quyết định.
Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi, sau đó đè tay mình lên tay đối phương: “Thành giao, tôi thiếu cậu một lần.”
Đám người chơi bên cạnh nhìn thấy hành động của hai người, rất có tâm trạng cảm khái: “Chẳng trách lúc trước hắn cứ đi theo Thỏ Đen, hóa ra bọn họ là đồng bạn.”
Ngụy trang giả có đồng bạn hợp lực phá giải phó bản là chuyện bình thường, nhưng mà nhiều người vẫn không khỏi thất vọng, bọn họ còn muốn tìm cách bắt cóc ngụy trang giả này về nhà.
Người ta cũng đã lấy thẻ trang bị ra, bọn họ còn có cơ hội đập chậu cướp hoa không?
“Cậu dùng thẻ bài đó cho tôi mà không cảm thấy uổng phí sao?” Bà chủ trang viên có hơi động tâm. Xác suất trúng vé số của chuyện này không khác nào chuyện cô gặp được một người chơi có khả năng mang đi “Nữ Thần Tinh Quang”.
“Dùng cho cô mới không uổng phí.” Salman quay đầu về phía Nhậm Dật Phi, “Có phải không A Phi?”
Nhậm Dật Phi nhìn người nọ, sau đó hắn vươn tay đẩy tấm thẻ bài đến trước mặt bà chủ trang viên: “Suy nghĩ một chút?”
“Được.” Rốt cuộc bà chủ trang viên cũng hạ quyết tâm. Xung quanh cô tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc dài uốn lượn như làn sóng lay động, cuối cùng hóa thành sao nhỏ đầy trời.
Cảm giác thuộc về con người đã hoàn toàn tiêu tán, nữ thần tan thành ánh sáng cùng các vì sao.
Nữ thần Tinh Quang, Quang gọi ánh sáng, Tinh gọi vì sao, nhìn thấy cô là hiểu ngay nguyên nhân nữ thần được gọi như thế.
Tia sáng dát vàng xuyên qua mây đen dừng lại trên người đoàn người. Gió lặng mưa ngừng, sóng biển dịu đi, đêm tối rút lui.
Hải âu chao lượn giữa tiếng ca trong trẻo, ánh nắng hoàng hôn phủ xuống lớp sơn “Nữ Thần Tinh Quang” của con tàu, biển rộng bạt ngàn như người mẹ dịu dàng ôm lấy bọn họ.
Đám người chơi phát hiện chính mình đang đứng trên một con tàu biển chở khách chạy định kỳ, boong tàu phản chiếu ánh sáng kim sắc lấp lánh.
“Hôm nay là một ngày trời xanh mây trắng, hy vọng mọi người có thể hưởng thụ một chuyến du lịch vui vẻ và thoải mái.” Thuyền trưởng mặc đồng phục trắng làm động tác mời với đám người.
Mọi người nhìn về phía ông, nhìn ông đi vào phòng điều khiển.
“Nữ Thần Tinh Quang, xuất phát!”
“Đến nếm thử thức ăn mới của tôi nhé, hải sản vừa đánh bắt được sơ chế và dùng hương liệu theo kiểu Trung Quốc truyền thống, nước chấm và cách bày trí phương Tây. Nhất định mọi người sẽ thích nó.” Nữ đầu bếp đội mũ tươi cười xán lạn đi qua.
Lúc này thanh âm đàn violin êm dịu từ đằng trước truyền đến. Nghệ sĩ violin đang ở nơi xa nhắm mắt kéo đàn. Các hành khách trên thuyền đều cực kỳ thích thú vỗ tay tán dương.
Thuyền viên mặc đồng phục công tác chơi trò ảo thuật nhỏ, lòng bàn tay xuất hiện một đóa hoa hồng màu hồng phấn đưa cho cô bé đáng yêu: “Mời ngài, công chúa điện hạ.”
Cô bé cầm tay ba mẹ thẹn thùng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời phía sau.
Cảnh tượng thay đổi, đám người chơi chuyển sang ngồi ghế tắm hoàng hôn, trong tay mỗi người là ly nước ép hoa quả tươi, vừa lúc thưởng thức phong cảnh bốn phía.
Nhậm Dật Phi xòe tay, một tấm thẻ bài màu đen xuất hiện trên tay hắn, chính diện là hình một nữ thần cầm cây đinh ba chiến đấu, sau lưng cô là tàu biển chở khách chạy định kỳ.
SSR, Nữ Thần Tinh Quang.
“Vị Thỏ Đen này…” Người chơi bắt đầu có ý định tiếp cận.
“Không muốn hợp tác, không có phương thức liên lạc, người theo chủ nghĩa độc hành, cũng không thiếu tiền.” Nhậm Dật Phi mở miệng nói liền một mạch, chỉ thiếu một câu: Bình thân đi.
“Chậc.” Ngụy trang giả này cao ngạo thật đấy, người chơi bị vả mặt ngượng ngùng không nói nữa.
Còn có một người chơi, hắn cân nhắc nửa ngày vẫn không thể hiểu được: “Làm sao các anh biết thân phận thật sự của “quỷ”? Chẳng lẽ đoán?”
“Ừ, đoán.” Nhậm Dật Phi đáp.
Người chơi kia à một tiếng, cũng quay mặt đi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Salman ngồi xuống bên cạnh Nhậm Dật Phi, tay đặt lên tay vịn ghế dựa của hắn, trông qua rất thân mật.
Từ lúc cầm được quỷ bài là tâm tình Nhậm Dật Phi đã vui vẻ, hơn nữa sau khi nhìn đám người chơi hờn dỗi trở về, tâm trạng hắn càng tốt thêm, dường như không kiềm chế được nụ cười tủm tỉm.
Nhậm Dật Phi chống cằm, nghiêm túc nói: “Suy nghĩ về chỗ đặc biệt trong phó bản.”
“Thật ra những bộ xương đó mới là NPC chân chính, chúng ta cùng lắm chỉ là những người gặp nạn đang nằm mộng. Ở trong mộng, chúng ta trở thành người mà bản thân mong muốn nhất.”
Phó bản cũng hố hắn một phen.
Lúc trước Nhậm Dật Phi có nghĩ khả năng phó bản đang lừa gạt hắn nên mới căn cứ đặc điểm ngoại hình của mình sáng tạo thiết lập tính cách nhân vật. Chỉ là Nhậm Dật Phi không ngờ, thế nhưng đặc điểm ngoại hình đều là giả.
Trong khi ngày đầu tiên hắn đến trang viên còn nghe đám người chơi nói phó bản phát sóng trực tiếp, phó bản truyện tranh gì đó vân vân, xem ra loại thân phận nhân vật mơ hồ trong phó bản không ít.
Phó bản cấp trung đã như thế rồi thì đương nhiên phó bản cấp cao sẽ càng phức tạp hơn. Đáng lẽ Nhậm Dật Phi còn định đợi phó bản tiếp theo vào thử phó bản cấp cao, bây giờ nghĩ lại, thôi thì đợi một chút.
Khinh thường về mặt chiến lược nhưng phải chú ý về mặt chiến thuật.
Mười lăm phút cũng đến rất nhanh, cho dù tâm trạng tốt xấu thế nào thì người chơi đều phải lần lượt xuống sân khấu. Bóng dáng Salman và Nhậm Dật Phi chậm rãi biến mất theo.
“Tôi sẽ trả lại thẻ bài kia cho cậu sau.” Nhậm Dật Phi mở miệng, “Hoặc là lấy thứ khác trao đổi với cậu.”
“A Phi.”
“Hửm?”
“Tên thật của tôi là Lâm Quan Nguyệt, hai cây thành rừng nhìn trăng sáng. Biển rừng vô tận, ngẩng đầu ngắm ánh trăng.”
Salman nhìn hắn chăm chú: “Không cần những thứ khác, nếu anh một hai muốn trả thù lao cho tôi thì chi bằng gọi tên thật của tôi đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.