Một đêm này Nhậm Dật Phi ngủ không sâu lắm, nửa đêm hắn cảm giác được có người động vào ba lô nhưng không kéo được nên đành từ bỏ. Lúc sau Nhậm Dật Phi nghe tiếng kêu thảm thiết nên mới mở mắt ra, hắn nhìn thấy Salman bẻ gãy cánh tay người nào đó vì cánh tay kia có ý đồ lấy trộm ba lô Salman. “Tôi khuyên anh đừng nên đến gần lúc tôi đang ngủ, ai biết được tôi sẽ giết người trong mơ thì sao.” Salman cười ôn hòa, hơn nữa hắn còn rất lịch sự xin lỗi đối phương. Mọi người hoảng loạn kiểm tra ba lô chính mình, kết quả có không ít người mất trộm thức ăn —— Không ngờ hai người gác đêm kia đã bàn bạc một người trông coi một người trộm đồ, sau khi trộm xong hai người sẽ trốn đến nơi khác. Chuyện sau đó không cần nói cũng biết, đương nhiên là hai kẻ tham lam phải trả giá cho hành động của mình. Có điều trải qua một chuyện kinh hách như vậy, mọi người cũng không còn tin tưởng chuyện “gác đêm”, bọn họ tự ôm đồ vật của mình ngồi xuống rồi đợi đến hừng đông. Chỉ có Nhậm Dật Phi là an tâm chợp mắt ngủ tiếp một giấc. Salman thì đương nhiên không ai dám đến chọc hắn. Lúc bình minh ló dạng, trang viên lại có thêm người chết. Người nọ là mấy người ăn nhiều nguyên liệu nấu ăn trong kho lạnh nhất, hôm qua thổ tả rất nghiêm trọng, cũng không có thuốc men nên nửa đêm đã không trụ nổi. Sớm mai, thi thể bọn họ vừa gặp ánh sáng liền biến thành thi thể quái cá hư thối ngay trước mặt mọi người. Tử trạng quỷ dị của mấy người chết dẫn đến một lần cướp giật thức ăn trong gian phòng hình nấm, có người nhìn chòng chọc ba lô của thiếu nữ nhỏ. Sau đó hắn đã chết. Cô bé kéo một sợi tơ trong suốt, cắt đứt khí quản đối phương trong nháy mắt. Đám người chơi nhân cơ hội quan sát một chút, không ngờ thi thể lại hư thối rất nhanh, lập tức biến thành quái vật cá. Bà chủ trang viên có đến một chuyến để nhờ người nào đó dọn dẹp thi thể rồi đưa đến nơi thiêu đốt hôm qua, thiêu luôn một lần, tiền thù lao là hai cái bánh bao. Đợi mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi thì bà chủ trang viên liền trở về, thái độ không mặn không nhạt. Rất nhiều người nghi ngờ cô đều cảm thấy phán đoán của chính mình sai lầm: Nhìn bà chủ trang viên không giống “ngọn nến” thiện tâm sẽ cống hiến hay hy sinh chút nào. Cô quá lạnh nhạt, trong khi “quỷ” thì lại có chấp niệm mãnh liệt. Nhậm Dật Phi rửa mặt súc miệng giữa mùi thịt nồng đậm, bụng hắn đã đánh trống kêu vang, nhưng mà nhà ăn không cung cấp thức ăn nữa, chỉ có nước ấm mà thôi. Hắn đi rót nước ấm, nhân viên công tác lén đưa cho Nhậm Dật Phi một bọc đường và bọc muối nhỏ. Hai thứ này gói trong giấy dùng một lần, bình thường với một ít nguyên liệu như thế thì mọi người đều rất ghét bỏ. Nhậm Dật Phi ngồi ở nhà ăn, vừa ăn một cái bánh màn thầu vừa uống một cốc nước lớn, sau đó hắn đi rót một cốc nước ấm rồi đổ muối và đường vào, cốc nước liền trở thành nước muối đường. Tin tức tối hôm qua đã được đổi mới, Nhậm Dật Phi đi vào WC nhìn thoáng qua: [Tinh Quang trầm hải, nữ thần chiết kích*.] *Tinh Quang chìm trong biển, nữ thần gãy binh khí. Trang viên này tên là “Tinh Quang”, nói Tinh Quang trầm hải là muốn ám chỉ sớm muộn gì trang viên cũng sẽ chìm vào trong biển sao? Mà nữ thần chiết kích, giả sử kích là vũ khí, hay nói cách khác là quyền lực tối cao, như vậy người phù hợp điều kiện nhất chỉ có “Bà chủ trang viên”. Hôm qua trang viên rối loạn một trận ầm ĩ, bà chủ trang viên mất đi quyền phân chia thức ăn và quyền kiểm soát mọi chuyện, nói cô là nữ thần chiết kích cũng không có gì sai. Nhưng quan trọng là bà chủ trang viên đã bị bọn họ gạch tên khỏi danh sách người tình nghi từ trước. Hơn nữa, nếu nhắc nhở ý trên mặt chữ thì lại quá đơn giản, không giống gợi ý của phó bản cấp trung. Vấn đề đọc hiểu manh mối không quá phức tạp, có thể nói, đa số người chơi đều có thể xác định đối tượng là “bà chủ trang viên” trong nháy mắt. Chỉ là bọn họ cũng giống như Nhậm Dật Phi, bọn họ cảm thấy manh mối quá dễ đoán. Đơn giản đến mức có chút mỉa mai chỉ số IQ của bọn họ. Chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, sau lưng người nọ hẳn là còn giấu bí mật nào đó không muốn để người khác biết, chẳng hạn như… Thân phận thật sự của bà chủ trang viên. Hôm nay đã sang ngày mới, ngoại trừ trên người xuất hiện thêm vài miếng vảy cá thì mọi người đều không có thay đổi nào khác thường. Bọn họ đi một vòng trang viên từ trên xuống dưới, nếu không tính mấy chỗ bị khóa thì hầu như không còn gì chuyện gì lạ nữa. Các người chơi quyết định chủ động ra trận. Không có điều kiện thì tự mình tạo nên điều kiện, bọn họ không thể ngồi yên chờ bảy ngày trôi qua giống như đám người chơi phật hệ cá mặn. Cho nên đến khi Nhậm Dật Phi ăn xong bữa sáng ra ngoài, hắn phát hiện người chơi xã hội đen tụ tập một đám người tị nạn lại kéo thêm nhóm người trẻ tuổi khác gia nhập. Nhóm người trẻ tuổi kia đúng là những người nóng nảy thích vung tay vung chân hơn dùng đầu óc suy nghĩ. Dưới sự xui khiến của người chơi, bọn họ bắt đầu đập phá khóa cửa, thử xem giới hạn chịu đựng của bà chủ trang viên đến đâu. Bà chủ trang viên đóng cửa không ra ngoài, mấy người khác đều mặc kệ không hé răng. Chuyện này cổ vũ khí thế cho mấy người trẻ tuổi, sau đó càng có thêm nhiều người tham gia, dường như bọn họ muốn phát tiết những áp lực và sợ hãi mà hoàn cảnh quỷ dị xung quanh đem lại. Đám người kéo nhau đi khắp nơi tìm đồ vật rồi đập phá, bộ dạng hung thần ác sát, người khác đều sợ hãi trốn tránh không dám đối diện. Nhậm Dật Phi làm người qua đường vô tội cũng bị tóm lại hỏi chuyện. Hắn biết người chơi xã hội đen tập hợp lực lượng truy tìm “Thỏ Đen”, tiến hành bài trừ chọn lựa thông qua ký ức các NPC. “Cố Tinh Dã” vốn là thanh niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, làm sao hắn có thể chịu đựng để người khác chặn đường chất vấn? Thanh niên xảy ra một chút xung đột với đám người, sau đó tức giận rời đi. Đây là trang viên sáng nay. Hắn trốn ra bên ngoài sườn núi, ông lão điên loạn vẫn chưa rời đi, không biết ông ấy làm cách nào để sống sót. “Tinh Quang, phải chìm.” Đột nhiên người nọ nói một câu. Suýt chút nữa Nhậm Dật Phi cho rằng ông lão là người chơi, có điều suy nghĩ cẩn thận lại không đúng lắm. Chắc chắn ông cụ không phải người chơi mà là một NPC đặc thù của phó bản, nói không chừng còn có thể cung cấp thêm manh mối. “Vì sao Tinh Quang phải chìm?” Cụ ông điên loạn không chút để ý Nhậm Dật Phi, ông chỉ luôn miệng lặp lại mấy lời này. Hắn có cảm giác đối phương đang chơi trò câu cá, ngồi ở đây chuyên thả mồi người chơi. Nhậm Dật Phi đành nén bi thương bẻ một nửa bánh màn thầu, ôn hòa hỏi: “Vì sao ông lại nói Tinh Quang phải chìm?” Cụ ông vừa thấy bánh màn thầu liền giật lấy nhét vào trong miệng nhai nuốt điên cuồng, ăn hơn nửa cái mới hàm hồ nói chuyện: “Mưa lớn, nứt gãy, nó phải chìm. Tất cả mọi người đều phải chết.” “Nhưng mà bây giờ không có mưa lớn, bờ biển cũng không nứt gãy nữa, làm sao nó chìm được?” Đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu của người nọ nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, cười mấy tiếng hắc hắc quái dị: “Mau đi tìm bảng số đi, tìm được thì cậu có thể sống sót.” Lúc sau ông lão không chịu nói chuyện nữa, Nhậm Dật Phi có lấy bánh màn thầu ra cũng vô dụng. Hắn thở dài đi xuống dưới chân núi, quả nhiên mực nước biển lại dâng lên rất nhiều. Nói không chừng với tốc độ này thì bảy ngày sau, trang viên Tinh Quang sẽ chìm thật. Nhậm Dật Phi ngồi xổm trong chốc lát, ngoại trừ cảm giác hai chân tê dại thì không có phát hiện nào khác, hắn ôm mèo nhỏ đứng dậy trở về. Nhưng còn chưa vào đến cửa, Nhậm Dật Phi đã nghe được thanh âm ồn ào hùng hùng hổ hổ bên trong. Nhậm Dật Phi nhìn thấy bà chủ trang viên bị người xô đẩy, phía sau là một đám côn đồ. Đúng vậy, bây giờ đám người này nên gọi là côn đồ mới đúng. Trong tay bọn họ cầm rất nhiều túi thức ăn, đúng là thức ăn trang viên cung cấp cho mỗi người một túi hôm qua. Hiện tại tất cả đều bị bọn họ gom sạch. Không ngoài ý muốn chút nào, kẻ cầm đầu chính là người chơi xã hội đen. Hắn mới đi xuống chân núi nửa tiếng, chỉ bằng chút thời gian này mà bọn họ đã nâng tầm bạo lực rồi? Người chơi kia… Gã cầm kịch bản gì vậy? Tính dựng tiết mục gì tiếp theo đây? “Mấy người làm gì đó? Sao lại đi đánh người ta chứ?” Vốn là thanh niên liều lĩnh vì chính nghĩa, Nhậm Dật Phi nhìn thấy tình huống không đúng liền xông đến. Ai ngờ hắn còn chưa đi được hai bước, phía sau chợt xuất hiện một người vội vàng níu hắn lại: “Ấy ấy, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.” Người nọ vừa xin lỗi vừa muốn kéo Nhậm Dật Phi đi. “Chú?” Hắn quay đầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông trung niên hôm trước đã dẫn hắn ra bờ biển bắt hải sản. “Tinh Dã, nhóc đừng xúc động!” Ông ta tóm gọn Nhậm Dật Phi. “Chờ chút.” Người chơi xã hội đen nhìn thanh niên trước mặt, đôi mắt gã quét ngang một lượt: Vừa lúc đang cần một người đến để giết gà dọa khỉ, đúng là cơ hội tốt. Sau đó gã mở miệng: “Ai cho hắn đi? Lấy ba lô hắn lại đây.” Trong nhóm côn đồ có hai người trẻ tuổi chạy tới, ý đồ muốn cướp ba lô thanh niên. Nhậm Dật Phi trợn tròn mắt: “Anh dám?” Gã dám thật. Nhậm Dật Phi liều mạng giữ lấy ba lô, có điều hai tay ghìm chặt khó chống lại bốn tay, ba lô của hắn bị người giật được, đồ vật bên trong đều rơi hết ra ngoài. “Đại ca, có mì gói và bánh màn thầu.” “Lấy đi.” Nhậm Dật Phi đỏ mắt, hắn hung hăng ném mạnh ba lô trống không xuống mặt đất, cả người lao đến: “Đm.” Mười phút sau. “Coi cái tính của nhóc này, haiz.” Người đàn ông trung niên thở dài một đường, ông ta kéo Nhậm Dật Phi đến một con đường nhỏ hẻo lánh rồi ngồi xuống ghế đá phủ đầy rêu xanh, một tay còn cầm chặt cái cuốc. Nhậm Dật Phi liếm liếm vết máu bầm bên khóe miệng, đau đến mức nhếch mép nhe răng. Ba lô hắn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là mì gói và bánh màn thầu đều bị cướp mất. “Chú, bọn họ là ai vậy?” “Đừng nói nữa, mấy tên kia đều điên hết rồi. Bọn họ nói trang viên này cổ quái, phá hủy phần mộ tổ tiên nên mới bị hại thành ra như thế. Bây giờ còn ầm ĩ chưa xong đâu.” “Những người khác trong trang viên đâu? Chẳng lẽ cứ mặc cho bọn họ quấy phá?” Nhậm Dật Phi nhắc đến đoàn người nhân viên công tác. “Người chống đối đều bị nhốt lại.” Người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài, “Đúng là tạo nghiệp mà!” “Có tìm được cái gì không chú?” “Nơi này không có gì cả, nghe nói đã ba bốn tháng không có khách du lịch rồi, cũng chuẩn bị đóng cửa.” “Xui xẻo thật.” Nhậm Dật Phi tùy tiện đáp lời. Người đàn ông trung niên lại tiếp tục thở dài: “Có điều cũng đâu thể trách bọn họ nghi thần nghi quỷ, nhóc nói coi mấy chuyện này có quỷ dị quá không?” “Lúc trước có mưa giông ngập nước bao nhiêu cũng chẳng thể ngập đến giữa sườn núi được, càng đừng nói đến chuyện động đất, thêm mấy cái thứ…” Ông ta nhìn xung quanh một lượt rồi hạ thấp thanh âm: “Còn có mấy thứ kia biến thành quái vật cá, người xuống núi đều biến mất không rõ tăm hơi. Trên người chúng ta còn mọc mấy thứ này nữa. Nếu nói không có chuyện gì, ai mà tin nổi?” “Nhưng mà chú nói nhóc nghe, chuyện này không trông cậy vào trang viên được đâu. Vàng thật bạc thật mua đất, hai bên đều đồng ý thỏa thuận, bây giờ trông cậy họ chẳng có ích lợi gì.” Nhậm Dật Phi chợt nhớ đến người trẻ tuổi nào đó từng nhắc về phần mộ tổ tiên, hắn không chút khách khí hỏi thẳng: “Bên này là phần mộ tổ tiên? Vậy phần mộ đó di dời đến nơi nào vậy chú?” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Đây cũng không phải bí mật gì, chỉ là mấy đứa nhóc còn nhỏ như nhóc không biết thôi.” “Lúc trước nơi này là mộ phần?” Đám người Salman cũng vừa nghe nói xong. Chuyện đã ầm ĩ như vậy, mấy người chơi muốn không “nghe nói” cũng khó. Bọn họ đều biết đây là tuyến cốt truyện mà phó bản muốn nhắc nhở người chơi. “Có thể nắm bắt cơ hội và tổ chức một đám người chuyên dùng vũ lực, biện pháp này… Cấp dưới của Thất Tinh Đảo Trần Thâm?” Cô gái mắt kính nhìn thấy thủ lĩnh của đám người nổi loạn, lẩm bẩm tự nói. Ở hiện thực, Trần Thâm chính là binh vương xuất thân từ quân đội, người nọ từng là sĩ quan cấp cao, rất am hiểu về cách phát triển tổ chức và kêu gọi lực lượng quần chúng. Tác phong làm việc của người này rất giống cô, nhưng đối phương càng thêm bạo lực hơn. “Gã bắt bà chủ trang viên để khống chế cô ấy sao?” Thiếu nữ nhỏ thì lại để ý chuyện này. Bà chủ trang viên là đối tượng nghi ngờ trọng điểm nhưng không có người chơi nào tiến lên chỉ ra và xác nhận quỷ, bởi vì bọn họ không biết phía sau thân phận của cô còn giấu bí mật nào nữa hay không. Phải biết rằng nếu chỉ ra và xác nhận sai lầm, người chơi sẽ lập tức tử vong, mọi người đều cẩn thận tính toán từng bước. Người chơi kia chọn bắt chủ nhân trang viên, gã đem “quỷ” không biết thực hư nhét vào trong túi làm của riêng, đây cũng là một kế hay. Nếu là khi khác, chắc chắn thiếu nữ sẽ ra tay phá hủy kế hoạch của gã. Chỉ là nhiệm vụ lần này của cô không giống, cô vừa mới phát hiện một người không rõ là người chơi hay NPC, đang chuẩn bị theo dõi một chút nên không quan tâm gã nữa. Hy vọng người nọ cũng đừng gây trở ngại đến nhiệm vụ của cô. Người chơi khác vẫn còn tiếp tục nghe ngóng tin tức. Các NPC nói ngọn núi này trước kia là mồ mả tổ tiên. Thương nhân khai phá đến bàn bạc việc xây dựng trang viên trên núi nên thôn dân đều cầm tiền di dời mộ phần. Người có thân nhân đều dời đi, người không có thân nhân thì dân đảo thống nhất di dời đến nơi khác. Lúc sau thôn dân dùng tiền bồi thường xây nhà mua xe, vẫn luôn không có chuyện gì, mãi cho đến hôm nay. “Chắc chắn chính là nguyền rủa! Tổ tiên trách tội chúng ta!” Đám thôn dân suy sụp biết vậy đã không làm, bọn họ mỉa mai khắp nơi, muốn tìm chủ nhân trang viên nói lý lẽ. Ai ngờ hỏi chủ nhân trang viên một câu là cô ta đã đáp ba câu không biết, thái độ cũng không tốt mấy. “Cô ta nói chúng ta đừng nên đi loạn trên núi, không an toàn? Đây là nơi chôn cất tổ tiên chúng ta, không an toàn là không an toàn thế nào? Nhất định là cô ta đang giấu giếm chúng ta chuyện gì.” Một bên hoảng loạn không biết giải quyết làm sao, một bên thì mở lời liền lạnh nhạt thờ ơ, sao có thể không ầm ĩ một trận? Cứ như vậy, đám dân đảo càng thêm khẳng định đây là âm mưu. Dưới tình thế cấp bách, đám người bắt đầu có hành động hủy tường phá cửa, sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, đến mức bây giờ không thể khống chế được nữa. “Thì ra là thế.” Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng biết quá khứ trang viên, hắn tìm được chút manh mối rồi, có điều Nhậm Dật Phi vẫn hơi khó hiểu, “Chú, chú cầm cuốc làm gì?” “Đồ ăn bị cướp mất nên chú muốn lên núi tìm xem có thứ gì ăn được không. Phía nam đồi núi rất thích hợp để trồng rau, mùa này chắc chắn có không ít rau cải với khoai lang đỏ.” Nhậm Dật Phi cũng đang muốn ra ngoài sơn trang nhìn xem nên đáp lời: “Con đi với chú nữa!” “Không cần không cần, chú có hẹn với người khác.” Người đàn ông trung niên đứng lên, xua tay liên tục, “Lát về cho nhóc mấy củ khoai lang.” Không muốn cướp giật cũng không có khả năng cướp giật, thêm cả chuyện bờ biển đáng sợ hôm qua, mọi người đều cần thức ăn nên có rất nhiều người lựa chọn lên núi giống như người đàn ông trung niên. Nhậm Dật Phi tiễn NPC cung cấp manh mối đi rồi, hắn trở về gian phòng hình nấm. Gian phòng đã bị người lục soát, cửa phòng kho mở rộng. Nhậm Dật Phi nhớ quần áo chính mình còn ở bên trong nên lập tức đi qua xem xét. Phòng kho không có đồ vật gì quan trọng, đa số đều là mấy thứ tạp vật tị nạn giả không cần, đám người kia cũng không lục soát cẩn thận quá, gói quần áo của Nhậm Dật Phi vẫn chưa bị lục ra. “?” Hộp giấy phủ đầy tro bụi ở dưới gói quần áo bị lộ ra một góc, hắn tò mò mở hộp giấy nhìn xem. Bên trong là một cái ống đen như súng, kế bên có một hộp đinh, hơn nữa còn có một hộp đạn đặc biệt. Nhậm Dật Phi nhướng mi, đột nhiên có một ý nghĩ thú vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]