Thanh Hồng thẹn quá thành giận, đối phương không muốn ở lại thêm một giây phút nào, lập tức xoay người rời đi. Cho đến khi thân ảnh người nọ hoàn toàn biến mất, thần kinh đang căng chặt của Nhậm Dật mới hơi thả lỏng. Ngay lúc này, hắn cảm nhận được một loại cảm xúc u ám chợt nảy lên, xâm chiếm toàn bộ đầu óc Nhậm Dật Phi. Nhậm Dật Phi liếc nhìn cổ tay mình, quả nhiên có một đoạn dây tơ hồng đứt gãy từ lúc nào. Vô vàn những chuyện xưa cũ mà Nhậm Dậy Phi vốn đã sớm quên đột nhiên từ đâu chen chân vào trong hồi ức hắn. Nhậm Dật Phi chậm rãi thở ra một hơi. Hệ thống đại ác nhân từng hắc hóa hắn, cũng cưỡng chế hắn tiến vào rất nhiều thế giới ghê tởm buồn nôn, để cho Nhậm Dật Phi “chiêm nghiệm nhân sinh”. Nhớ đến nhiều lần “chiêm nghiệm nhân sinh” đã qua, cả người hắn không khỏi cảm thấy bực bội khó chịu. Làm con mồi cho đám xác sống cắn xé thành từng mảnh. Làm đứa nhóc mắc phải bệnh dịch bị người chôn sống. Làm ông lão trong nạn đói phải ăn vỏ cây cho đến chết. … Ngày tháng dần trôi, bao nhiêu đau đớn thống khổ, bao nhiêu không cam lòng và oán hận của hắn cứ như thế chất chồng lên nhau, không thể phát tiết. Giống như kết quả mà hệ thống quái thai mong muốn, cảm xúc Nhậm Dật Phi đã chịu phải ảnh hưởng nghiêm trọng. Thậm chí ngay trong sinh hoạt thường ngày, hắn cũng dần lộ rõ một phần tính cách u ám máu me, tham lam dục vọng điển hình của một “đại ác nhân”. Nhưng mà “tiếc nuối” quá đi mất, Nhậm Dật Phi lại không trở thành một kẻ cặn bã không có giới hạn như nó hằng mong. Bởi vì hắn đã tìm ra được cách phát tiết những cảm xúc điên cuồng và ác ý của mình thông qua nhiều vai diễn ác nhân mà hắn đảm nhận mấy năm qua. Có điều như vậy vẫn không đủ. Cho đến khi thông quan, Nhậm Dật Phi đã chém linh hồn chính mình thành hai nửa, một nửa người, một nửa quỷ, sau đó dùng năng lực của hệ thống ác nhân phong ấn linh hồn quỷ dữ kia. Vậy mà hôm nay hắn lại bị loại tồn tại khác uy hiếp, bắt buộc hắn phải giải khóa một loại cảm xúc cực đoan vốn chôn vùi dưới đáy biển. Trốn không thoát. Có lẽ đây là số mệnh của hắn. Nhậm Dật Phi che lại một con mắt đỏ tươi, không biết đang khóc hay đang cười. Ngọn lửa tối đen thiêu đốt lồng ngực hắn, vô số linh hồn thống khổ đang giãy giụa gào thét và khóc than trong đầu hắn, muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trước mắt. Nếu hắn đã bất hạnh như thế, vậy thì có rơi xuống vực sâu hắn cũng phải kéo thế giới này theo cùng. Nhậm Dật Phi trầm mặc sờ mấy dấu tay đen tím trên cổ. Lúc Thanh Hồng công kích hắn, trong lòng Nhậm Dật Phi đã dấy lên cảm xúc tàn bạo hung ác muốn trực tiếp hủy diệt mọi thứ. Có lẽ vì bị người khác uy hiếp đến tính mạng nên cảm giác khó chịu ấy mới bộc phát không có điểm dừng. Hoang Vu Chi Giác đáng chết, phó bản đáng chết, Thanh Hồng đáng chết, nhiệm vụ đáng chết! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi, muốn giành lại quyền khống chế cảm xúc và cơ thể chính mình. Biết ngay là thứ cảm xúc đáng chết này sẽ ảnh hưởng đến kiếp sống diễn kịch của hắn. Nhậm Dật Phi đứng yên một lúc lâu mới có thể khống chế được cảm xúc bực bội khó chịu vô cớ. Nếu vẫn còn trong thời gian diễn kịch, hắn nhất định không thể để cảm xúc chi phối vai diễn của mình được. Một đoạn dây tơ hồng đã bị đứt gãy, giải khóa cảm xúc cực đoan và năng lực huyễn diễn. Cho dù bây giờ không còn là thời kỳ hoàng kim của Nhậm Dật Phi nữa nhưng vẫn đủ dùng. Trước mắt thì hắn chỉ gạt được Thanh Hồng tạm thời mà thôi, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc nhanh như vậy. Có lẽ phiền phức còn nối đuôi nhau mà đến, sóng sau dữ dội hơn sóng trước. Nhưng hắn sẽ không thua. “Hạc Quân.” Một thanh âm nam tính vang lên kéo theo mùi hương bánh ngọt nhàn nhạt thổi tới, nơi bóng đêm u ám phía xa xuất hiện một bóng người. Người nọ chậm rãi đi về phía hành lang, cuối cùng rơi vào tầm mắt của Nhậm Dật Phi. Kì lạ là hắn không hiểu sao mùi hương ngọt ngào này lại áp chế được cảm xúc ngổn ngang khó chịu trong lòng mình. Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ đến cacao, sữa bơ, bột lúa mạch và hương thơm bánh mì đường vừa mới ra lò. Thức ăn là thứ tốt đẹp duy nhất trên thế gian, cũng là con đường ngắn nhất có thể chinh phục được cảm giác thỏa mãn hạnh phúc. Đối phương là một yêu ma có khí chất mạnh mẽ, thân hình cao lớn tuấn tú, lại còn cao hơn hắn nửa cái đầu. Chân mày người nọ được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt thanh thuần xinh đẹp. Có điều Nhậm Dật Phi nhìn đối phương không khác gì nhìn thấy một cái bánh mì cacao nóng hổi thơm ngọt vừa lấy khỏi lò nướng, kèm theo đó là một ly cà phê sữa. Chào cậu ha, người chơi bánh ngọt. Ngửi được hơi thở dịu dàng ngọt ngào lan trong không khí, sắc đỏ nơi đáy mắt Nhậm Dật Phi chậm rãi tan ra rồi biến mất, trở lại một màu đen nhánh vốn có, ngay cả khí chất hung ác bén nhọn cũng bị thu lại, chỉ có đầu lưỡi hắn liếm qua khóe môi lạnh khô. Người này chắc ăn ngon lắm nhỉ… Bởi vì ánh mắt muốn ăn cơm của đối phương quá mức lộ liễu, Salman bị nhìn chằm chằm không khỏi rùng mình: Chuỗi thức ăn cấp thấp của đại yêu này không phải là hắn chứ? “Tham kiến Hạc Quân.” “Yêu linh mới? Ngươi đến từ lúc nào?” Salman suy nghĩ một chút rồi nho nhã lễ độ đáp lời: “Lúc ngài và chủ nhân yến hội giằng co.” Hắn luôn dùng bộ dáng văn nhã như vậy mới có thể dễ dàng khiến cho người khác giảm bớt đề phòng. Nhậm Dật Phi kiềm chế cảm giác muốn ăn, liếc nhìn đối phương: “Có nghĩa là ngươi nhìn thấy mọi thứ rồi?” Đại yêu trước mặt đã hơi thu liễm khí thế áp bách đáng sợ, mặc dù thanh âm lãnh đạm không nghe ra tâm tình nhưng lại không có địch ý rõ ràng, Salman cũng buông lỏng thần kinh căng thẳng. “Đúng vậy.” Hắn nhìn thấy hai nhân cách của đại yêu, cũng nhìn thấy xích mích bất hòa giữa y và chủ nhân yến hội. “Ngươi không sợ ta giết ngươi hủy thi diệt tích sao?” Salman còn có con át chủ bài trong tay nên đương nhiên không sợ. Có điều hắn chỉ dám nói thầm với chính mình, không đến mức nghĩ gì nói nấy: “Ta tin Hạc Quân cao lãnh nhưng có nguyên tắc trong lời đồn sẽ không làm chuyện như vậy đâu.” “Lời đồn nói thế nào?” Adu… Tự dưng ngài hỏi vấn đề này làm sao ta biết ta nghe đồn ở đâu? “Ta chỉ bế quan trăm năm, không nghĩ đến thế gian này đã xuất hiện không ít nhân tài.” Nhậm Dật Phi rất thưởng thức biểu tình nghẹn lại của đối phương. Có điều trêu vậy đủ rồi, hắn phải nhường cho người ta một bậc thang leo xuống, tránh bị phát hiện thứ gì bất thường. “Xưa nay vẫn luôn nghe nói Hạc Quân năng lực cường đại nhưng không có cơ hội diện kiến, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật là đại danh bất hư truyền.” Salman nhìn khí thế thanh cao không khác gì văn nhân của đại yêu, cố tình tâng bốc theo cách nho nhã. Nhậm Dật Phi nghe hắn tâng bốc dối trá không biết ngượng miệng —— một người chơi vừa mới đến không lâu, đại danh gì mà xưa nay nghe nói? Nói không chừng người nọ chỉ vừa mới biết có một nhân vật gọi là Hạc Quân y. Mà thôi, nể tình mùi hương bánh ngọt xoa dịu tâm hồn tui đó, Nhậm Dật Phi liền làm bộ tin hắn. “Ngươi có chuyện tìm ta?” Salman tiến lên một bước: “Hạc Quân muốn đi nơi nào? Không biết kẻ hèn này có được diễm phúc cùng ngài kết bạn mà đi không?” Nhậm Dật Phi liếc về phía hắn, Salman tràn ngập thành ý bình tĩnh đối diện, ánh mắt không chút né tránh, mặc cho đối phương đánh giá. Nửa ngày sau Nhậm Dật Phi mới phất tay, sau đó xoay người rời đi. Người chơi đưa tới cửa, vừa lúc mượn đi câu cá. Từ đầu đến cuối y đều không đáp nửa lời, thế nhưng Salman lại hiểu ra đây là ý tứ y “cho phép” đi theo. Quả nhiên Hạc Quân là một đại yêu cao ngạo tựa như quốc vương không biết ở đâu xuất hiện, mà Salman là bầy tôi may mắn được người nọ cho theo sau. Hắn tự tưởng tượng thái quá rồi tự cạn ngôn, vội vàng đuổi theo bước chân của đại yêu. Nhậm Dật Phi thân là người chơi bị trông cậy, hắn cũng chưa tìm ra manh mối gì. Thế nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, đi đường chậm rãi thong dong, giống như bản thân thật sự là một khách nhân được mời đến, lúc này đang tùy ý du ngoạn xung quanh. Salman ở phía sau không nhìn thấy được biểu tình của Hạc Quân nên không thể phán đoán tâm tình của y lúc này, càng không biết NPC đang nhắm mắt tiến vào mê cung kia thật ra cũng không biết bản thân muốn đi đâu hay chuẩn bị đến nơi nào. Với trạng thái tinh thần của Nhậm Dật Phi bây giờ, “tham lam” vừa mới thoát khỏi xiềng xích, cảm xúc cực đoan đọng lại bên trong thân thể đang đấu đá lung tung, hắn có thể khống chế chính mình không nổi điên lên là đã cố sức lắm rồi. Đi nơi nào? Bèo dạt mây trôi phó thác cho số phận đi. Thế là một người dám dẫn đường, một kẻ dám đi theo, hai người xuyên qua trùng trùng điệp điệp hành lang, tiến vào một nơi xa lạ không một bóng người. Mùi hương ngọt ngào trên hành lang đột nhiên nồng đậm lên, bọn họ tiếp tục đi theo mùi hương, cuối cùng đi thẳng một đường đến hoa viên nào đó ở ngoài viện. Đây là một hoa viên hình tròn giữa trời, bên trong chỉ trồng một loài hoa duy nhất, từng đóa hoa phát ra ánh sáng đang bay lượn trên không trung, làm cho hoa viên sáng sủa như ban ngày. Còn có hoa phát sáng nữa à? “Hạc Quân, không biết nơi này là?” Salman liếc nhìn bốn thị nữ đang trông coi hoa viên. Các nàng ở phía xa đi đến, bởi vì xa nên hắn chỉ nhìn thấy được mấy gương mặt trắng bệch cực kì dọa người, không biết biểu tình trên mặt các nàng là cười hay khóc. Buổi sáng Salman đã đi quanh Đình Vân Các một lần, bản đồ lộ tuyến hoàn chỉnh đã ở trong đầu hắn. Mặc dù Salman không đi hết mọi ngóc ngách của nơi này nhưng hắn có thể khẳng định, với lộ tuyến chính xác trong đầu thì chắc chắn Salman không thể không phát hiện một hoa viên ở ngoài viện như vậy được. Không, thật ra lúc mới đi hắn đã cảm thấy không đúng, bởi vì hắn nghi ngờ kiến trúc ban ngày và ban đêm của Đình Vân Các khác nhau. Thế nhưng Salman nhìn thấy đại yêu bạch y tự tin đi thẳng một đường như vậy nên mới không hỏi. Có điều bây giờ nhìn đại yêu mặt không biểu tình, hắn lại không quá xác định nữa: Đại yêu này thật sự biết mình đang đi đâu không vậy? “Hoa viên.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh đáp lời, hắn nhẹ nhàng phe phẩy cánh quạt. Hắn đi theo mùi hương trong không khí đến đây, hương ngọt đúng là phát ra từ nơi này, hoa viên. Mùi hương ở hoa viên nồng hơn hành lang rất nhiều, đã trở nên gay mũi, vậy mà biểu tình người chơi bánh ngọt bên cạnh lại không có chút biến hóa nào, chẳng lẽ hắn không ngửi thấy hương ngọt cổ quái này sao? Bốn thị nữ ở phía xa đã phiêu phiêu bay về phía bọn họ, mũi chân chĩa xuống đất, yên lặng không chút tiếng động. Đôi mắt của các nàng trắng đen rõ ràng, chỉ qua là tròng mắt lớn đến mức dị thường khiến đối phương không khỏi sởn tóc gáy. Đến gần thêm một chút, hai người mới phát hiện vậy mà mấy thị nữ này không có bóng. Nhậm Dật Phi cầm lấy chuôi quạt, tay kia vân vê quỷ bài, Salman ở bên cạnh cũng cầm chặt đạo cụ, chuẩn bị tình huống công kích bất kỳ lúc nào. Lại gần thêm chút nữa, bốn thị nữ đột ngột mất đi tròng trắng mắt, trong mắt là một mảnh đen nhánh u ám, mũi chân dán đất bay nhanh, tóc đung đưa mặc trời không hề có tí gió nào. “Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.” Ngay thời khắc quan trọng nhất, tiểu lão đầu mỏ chim đột nhiên hóa thành một làn khói trắng chui ra từ sàn nhà. Bọn thị nữ dừng chân, trên mặt không có biểu cảm gì dị thường. Tiểu lão đầu vừa chỉ tay vào hoa viên vừa ngăn Nhậm Dật Phi lại, cười cười: “Đại nhân, đây là hoa viên nhỏ mà chủ nhân chuẩn bị cho tiểu chủ nhân sắp hạ sinh, ngài… Không thể vào được.” Hoa viên không lớn, hình tròn, bên trong là thực vật phát sáng không khác gì ban ngày. Nếu không có người canh giữ thì bọn họ chưa chắc đã dừng lại hoa viên nhỏ này làm gì. Nhưng vì có người canh giữ, ngược lại càng có ý tứ “lạy ông tôi ở bụi này”. Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn tiểu lão đầu, biểu tình hơi mất kiên nhẫn. Tiểu lão đầu khom lưng xin lỗi không ngừng, hận không thể quỳ xuống ôm chân hắn cầu xin: “Đại nhân, thật sự là chủ nhân đã sớm có mệnh lệnh, không phải tiểu nhân không muốn cho ngài vào.” Nói như vậy càng chứng minh hoa viên trước mặt có thứ gì dị thường. Salman khoanh tay bàng quan. Hắn biết tiểu lão đầu này, ông ta được coi như một quản gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong yến hội đều do tiểu lão đầu phụ trách, tất cả thủ vệ và thị nữ cũng phải nghe theo phân phó sắp xếp của ông ta. Đây là lần đầu tiên Salman nhìn thấy tiểu lão đầu luôn kiêu ngạo có biểu tình như vậy. Ông ta sợ hãi điều gì đó, giống như chỉ cần đại yêu bạch y không vui lòng sẽ lập tức tặng y cái mạng mình ngay. Tiểu lão đầu nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, thế nên đối với chủ nhân nơi này thì đại yêu bạch y là một loại tồn tại đặc biệt, mà loại đặc biệt này lại rất có lợi với bọn họ. Salman nhìn bóng dáng Hạc Quân: Nói không chừng trên người y có che giấu manh mối then chốt nào đó. Mấy giây sau, Nhậm Dật Phi phe phẩy cánh quạt, nói: “Đi thôi.” “Đa tạ đại nhân lượng thứ.” Tiểu lão đầu cúi người nói lời cảm tạ, còn làm thủ thế “thỉnh” đối phương, “Thỉnh ngài đi bên này, không biết đại nhân muốn đi đâu?” “Ta không thích có người đi theo ta.” “Vâng vâng, vậy thỉnh đại nhân.” Nhậm Dật Phi liếc nhìn hoa viên một cái rồi xoay người rời đi, trường bào kéo theo một chút gió nhẹ, hai người rẽ sang một hướng khác. Tiểu lão đầu thấy “người” đã đi xa, đến khi biến mất ở hành lang mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông ta giơ tay lau mồ hôi, phân phó mấy thị nữ: “Bảo vệ nơi này cho tốt. Cho dù là kẻ nào tới, giết chết bất luận tội.” Gương mặt cứng đờ không khác gì rối gỗ của bốn thị nữ đồng thời lộ ra tươi cười, trong miệng tối om, không có hàm răng. Tiểu lão đầu hóa thành một làn khói nhẹ biến mất tựa như khi đến, bốn thị nữ cũng lần lượt tản ra. Dưới ánh sáng dịu dàng của hoa viên, chỉ còn lại bóng dáng Nhậm Dật Phi và Salman ở đó. Đúng vậy, bọn họ vốn chưa từng rời khỏi. Đây chính là năng lực huyễn diễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]