Nhậm Dật Phi cắm ống hút, uống một ngụm sữa đậu nành: “Sao vậy chị?” “Còn sao nữa? Hung thủ vừa mới sa lưới thì mấy người này đã nôn nóng ăn mặc trang điểm xinh đẹp.” Chị chủ quán ăn vừa nói, cô dùng sức nhấc lồng hấp bốn tầng bỏ lên trên bếp, “Yêu vẻ ngoài đến nỗi không muốn sống nữa.” “Hung thủ?” Ống hút của Nhậm Dật Phi rơi xuống, sau đó hắn vội vàng bắt lấy uống tiếp, “Hung thủ là ai?” “Em không biết hả? Không phải lúc trước ồn ào một trận à? Có vài cô gái trẻ tuổi đã chết rồi. Xung quanh trước kia không có camera theo dõi vì nhà nào cũng có ổ khóa. Có điều khóa thì khóa, có ăn trộm ăn cướp gì đâu. Bây giờ thì ở đâu cũng có camera.” Cô khom người xem lồng hấp, đáp lời hắn. “Vậy hung thủ bị bắt rồi ạ?” Vẻ mặt Nhậm Dật Phi tò mò không thôi. “Sa lưới rồi, bộ dạng lấm la lấm lét thấy ghét.” Thấy hắn có vẻ hứng thú, chị chủ quán lấy khăn lau tay rồi đưa di động cho hắn “nghe” video. Mặc dù video này không phải của chính phủ nhưng nó có nhắc đến tên nghi phạm của liên hoàn án thời gian trước đó. Sở dĩ gọi gã là kẻ tinh nghi bởi vì tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng gã, mà gã lại sống chết không chịu thừa nhận, nói rằng mình chỉ giết có một người mà thôi. Trông qua thì không có gì đặc biệt, có điều sau khi gắn thêm cái mác hung thủ giết người thì ai nhìn cũng đều thấy kinh sợ ghê tởm. Mà nạn nhân cũng có ảnh chụp, mặc dù có một tầng mosaic làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ngũ quan thanh tú. Trong video có nói sau khi nạn nhân chết đều bị trang điểm giống hệt búp bê, cuối cùng ném ở bên cạnh thùng rác, mấy nhân chứng đầu tiên còn nghĩ là ma nơ canh bị cửa hàng quần áo vứt bỏ. Quan trọng là án mạng xảy ra ở khu phố cũ này, chẳng qua nạn nhân ở nhiều khu chung cư và nhà trọ khác nhau mà thôi. Đây là lí do cơ quan nhà nước bên trên phải đặt nhiều camera giám sát ở mọi ngóc ngách trong khu phố. Không biết tòa chung cư ở phố cổ này có gì liên quan đến phó bản? Một lúc sau, Nhậm Dật Phi đã ăn xong bữa sáng. Hắn đang muốn thu dọn bao bì bỏ vào thùng rác thì cậu học sinh phía sau đã nhanh hơn một bước. Thiếu niên vội vàng chạy theo sau xe buýt hô to: “Này này, chờ chút ——” Chị chủ quán thấy vậy lắc đầu: “Ngày xưa Tiểu Thật lúc nào cũng đúng giờ, bây giờ thì haizz…” Nhậm Dật Phi bỏ ly sữa đậu nành ở trên bàn vào thùng rác, sau đó hắn lấy vài đồng xu ra chuẩn bị trả tiền bữa sáng. Chị chủ quán không lấy, cô khó hiểu: “Em đưa chị làm gì, còn chưa đến cuối tháng mà?” Thì ra là tính tiền theo tháng. Chị chủ quán đưa cho Nhậm Dật Phi một chai dầu cải nhỏ, hắn cầm lấy rồi khập khiễng trở về lại chung cư. Vừa đến cửa chính, Nhậm Dật Phi lập tức bước đi chậm rãi cẩn thận hơn, sợ sẽ giẫm phải vào mấy viên thủy tinh lúc nãy. Hắn vẫn còn đau nhức cả người đây, cứ nghĩ đến cú ngã cầu thang kia là càng thấy đau. Mà sự thật là dưới đất không có viên thủy tinh nào cả, cũng không biết là ai tốt bụng quét sạch giúp hắn. Nhậm Dật Phi tốn hơn mười phút mới bò lên được tầng hai. Trước khi vào phòng, hắn theo thói quen mà nhìn lướt qua bốn phía. Đó là thói quen nghề nghiệp của Nhậm Dật Phi, trước khi đi dùng mắt “chụp một tấm”, sau khi trở về thì so sánh lại để biết có ai động tay động chân gì hay không. Dù sao thì việc đặt camera trong phòng hóa trang của nghệ sĩ, mất cắp vật tư hay bỏ hàng cấm bậy bạ linh tinh cũng không hiếm lạ gì mấy. Có điều ở hoàn cảnh bây giờ của hắn đương nhiên không giống, ai mà rảnh rỗi như vậy? Nhưng mà Nhậm Dật Phi vẫn không ngờ được, hắn vừa lướt mắt qua cửa liền phát hiện một cái camera màu đen nhỏ bằng móng tay ở trong khe cửa. Khe cửa màu đen, camera cũng màu đen, lại còn ở trong góc, chắc chắn người bình thường không thể phát hiện ra. Chỉ là Nhậm Dật Phi nhiều năm bị paparazzi bám đuôi theo dõi đã thành quen, hắn rất mẫn cảm với mấy thứ đồ chơi này nên liếc mắt một cái là có thể phát hiện. Khó khăn lắm mới ăn được bữa sáng, hàng xóm liền tặng cho cái camera làm kỉ niệm? Nhậm Dật Phi cũng giả vờ mở cửa đi vào như bình thường. Hắn kiềm chế suy nghĩ, hơi dựa vào cửa nhắm mắt lại. “Đau…” Nhậm Dật Phi vừa định than thở thì chữ “đau” cũng kẹt lại trong kẽ răng. Có quỷ mới biết hàng xóm hắn còn có thiết bị công nghệ cao nào nữa hay không. Muốn đem hai đứa con nít quỷ kia treo lên đánh một trận quá. Nhậm Dật Phi không chịu đau được, hắn sợ lạnh sợ đói, một chút tủi thân cũng chịu không nổi. Có lẽ là di chứng mà hệ thống quái thai kia để lại cho hắn. Nhậm Dật Phi quả thật là cọng bún thiu, nhưng hắn có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Chỉ cần là vẫn còn đang đóng phim thì có bị chặt gãy xương hắn cũng có thể cười cho các người xem. Thường thôi. Từ trên cầu thang lăn xuống cũng không có gì ghê gớm. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết chán ghét cảnh này, không, phải nói là chán ghét hai đứa ranh con kia mới phải. Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc. NPC khác sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian, vì vậy Nhậm Dật Phi phải nhanh chóng hiểu hết về nguyên chủ và thích nghi được với hoàn cảnh sinh hoạt của người mù. Ban đầu Nhậm Dật Phi nhắm mắt lại sờ soạng xung quanh, có điều hiệu quả không tốt lắm vì hắn vẫn cảm nhận được ánh sáng đang lay động trước mắt. Hơn hết là bởi vì bản năng sợ đau, sợ ngã nên Nhậm Dật Phi vẫn luôn muốn hé mắt ra nhìn lén. Thế nên hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định tìm một sợi dây lưng buộc ngang đầu che đôi mắt lại, để bản thân quên đi giác quan này mà dùng thính giác và tay chân cảm giác thế giới xung quanh. Nhậm Dật Phi vừa bước được hai bước, hắn liền va vào bàn trà ngã ngồi xuống đất, bàn trà cũng bị dịch sang một bên. Chúa phù hộ cái eo của tôi… Thật ra nhìn từ phương diện khác thì chuyện hắn ngã cầu thang cũng không phải không tốt, ít nhất là còn có thể lấy cớ nếu hắn lại va đập vào cái gì nữa. Nghĩ vậy, Nhậm Dật Phi tìm được chút niềm vui trong đau thương mà ngồi dậy chỉnh lại bàn trà. Ngay cả khi Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, hắn vẫn va đụng nhiều lần trên đường đi từ cửa đến mép giường, sợ rằng bắp chân đều đã xanh tím lên hết. Trong thế giới tối đen u ám, con người sẽ cảm thấy không an toàn. “Leng keng, leng keng.” Đột nhiên di động của Nhậm Dật Phi vừa phát ra âm thanh vừa rung lên từng hồi. Hắn lấy điện thoại ra khỏi túi quần, mất hai giây mới tìm được phím trò chuyện trong trí nhớ: “Tống Bác Chi xin nghe ạ.” “Thầy Tống, khi nào cậu mới gửi bản thu âm mấy chương cuối của “Mộng Hồi Trường An” vậy?” Người bên kia rất khách sáo gọi hắn một tiếng thầy hai tiếng thầy, thế nhưng ngữ khí như hận không thể kê đao lên cổ hắn, “Cho cậu ba ngày, phải tranh thủ thời gian đó.” Nhậm Dật Phi:… “Khụ, được, tôi biết rồi.” Đối phương vẫn nóng nảy: “Sau này gặp trở ngại thì cậu mới hiểu rõ được, phải nắm chặt thời gian! Trong vòng ba ngày mà tôi vẫn chưa nhận được bản thu âm là… là nửa đêm tôi đến trước cửa nhà cậu treo cổ đó!” “Chắc chắn mà, tôi hứa.” Nhậm Dật Phi đành gượng cười. “Nhớ gửi email cho tôi!” Sau khi tắt điện thoại, Nhậm Dật Phi tháo dây đai lưng xuống, trên đầu đều là mồ hôi lạnh: “Không nghĩ đến làm NPC còn phải làm việc.” Nhậm Dật Phi sờ soạng cửa kính của phòng thu âm rồi mở ra, ngồi vào bên trong. Phòng thu âm rất an tĩnh. Khi Nhậm Dật Phi mở máy tính, âm thanh vận hành của hệ thống vang lên rất rõ ràng. Trong chốc lát máy tính sáng lên, một giọng điện tử phát ra hỏi hắn muốn phục vụ cái gì. Nhậm Dật Phi thử nói mấy từ quan trọng như ghi âm, phối âm, giao diện liền tự động hiện ra trước mặt hắn. Có lẽ là một hệ thống điện tử có chức năng đối thoại đơn giản và kiểm tra lịch sử được cài đặt. Nguyên chủ hẳn là một người phối âm cho sách điện tử, hắn không nhìn thấy nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh máy móc. Sau khi nó tự động sắp xếp thì sẽ phân ra các chương đọc cho hắn nghe. Trong thư mục nào đó đã có sẵn mười mấy tác phẩm đã hoàn thành, chỉ còn một quyển là chưa xong. Phối âm à? Nhậm Dật Phi là diễn viên, đương nhiên hắn đã học qua thứ này rồi. Trước kia, Nhậm Dật Phi từng có ba năm theo học một thầy giáo dạy kịch nói. Trong suốt thời gian đó, hắn luyện tập cho tốt lời thoại của mình, cũng tiếp xúc với phối âm. Sau này Nhậm Dật Phi lại theo một giáo viên phối âm chuyên nghiệp học tập, tùy vào từng nhân vật khác nhau mà hắn biểu đạt thanh âm cũng khác nhau. Trong các tác phẩm truyền hình và điện ảnh của hắn, Nhậm Dật Phi vẫn luôn kiên trì phối âm gốc, đánh giá của mọi người về hắn cũng rất tốt. Nhậm Dật Phi đeo tai nghe, hắn bắt đầu nghe từ tác phẩm đầu tiên của nguyên chủ. Thời gian của tác phẩm này là khoảng ba năm trước, âm thanh của thanh niên vẫn còn ngây ngô hàm súc, một số đoạn không phát âm rõ, lúc bắt chước giọng nói của nhân vật nữ thì giọng điệu cũng có hơn run run lo lắng. Đến tác phẩm thứ hai, thứ ba, Nhậm Dật Phi chọn một chương trong đó để nghe. Hắn có thể cảm nhận được sự tiến bộ từng ngày của nguyên chủ. Thanh âm của hắn ngày càng trầm ổn, cùng ngày càng tự tin hơn. Đến nỗi tác phẩm mới nhất hắn cũng đã tạo cho mình phong cách phối âm riêng biệt. Nguyên chủ tiến bộ rất nhanh, là người rất có ý thức học tập. “Gõ nửa ngày không thấy mở cửa là biết ngay em ở đây.” Cửa kính của phòng thu âm đột nhiên bị mở ra. Một bóng đen bao trùm lấy Nhậm Dật Phi và máy tính. Đó là giọng của một cô gái trẻ. Là ai?! Cả người Nhậm Dật Phi lập tức cứng lại. “Ồ, đang làm việc à?” Người nọ đặt tay lên bờ vai đã sớm cứng đờ của Nhậm Dật Phi, mang theo chút mùi nước hoa trang nhã. Từ khóe mắt hắn thấy được cô đang cầm một tập báo, Nhậm Dật Phi chớp mắt, lúc quay đầu là một gương mặt tươi cười: “Đến mà sao không gọi báo cho em?” Hắn giả vờ oán trách, giọng điệu lại không giấu được vui vẻ. Mang theo tập báo, có thể ra vào phòng hắn, người này và nguyên chủ chắc chắn không phải quan hệ thân mật bình thường. “Thì chị có chìa khóa mà.” Nói rồi cô đứng lên đặt tập báo xuống bàn, nhìn quanh một vòng, “Dọn dẹp đúng là sạch sẽ thật, nhưng mà trong phòng ít đồ quá, cả TV cũng không có. Kêu em ở với tụi chị thì nhất quyết không chịu, một hai dọn ra đây ở. Anh rể của em cứ hỏi chị mãi, có phải anh ấy làm cái gì sai không.” Thì ra là chị gái, người đứng ở vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại. Chị gái nguyên chủ khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc đồng phục công sở màu xanh lam, tóc búi lên, trông rất chín chắn già dặn. Nhậm Dật Phi buông tai nghe rồi đi ra khỏi phòng thu âm. Hắn bước lên phía trước hai bước xong dừng lại, chậm rãi rẽ sang góc 90 độ rồi đi tiếp tục đi ba bước tới trước, rẽ sang góc khác. Sau vài lần va tường, Nhậm Dật Phi đã quen thuộc gian phòng này hơn lúc đầu. Chị gái hắn yên lặng nhìn theo các động tác thuần thục của em trai, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng. “Chị, chị ngồi đi.” Nhậm Dật Phi vỗ vỗ sô pha, hắn cũng ngồi, “Anh rể rất tốt, nhưng mà em cảm thấy như vậy thì phiền phức lắm, không được.” “Không được cái gì? Chị cũng không phải người ngoài, chị là chị ruột của em đó.” Cô đi đến sô pha ngồi xuống, tìm một hồi không thấy cơm hộp nên cau mày: “Mỗi lần làm việc là quên ăn cơm, làm sao chị có thể yên tâm để em ở bên ngoài?” “Không có lần sau đâu ạ.” Nhậm Dật Phi sờ bụng, không ngờ hắn đã ở bên trong nghe hết một buổi sáng, bây giờ cũng đã đói bụng rồi. Chị hắn cúi đầu nhìn đồng hồ rồi đứng lên: “Muộn giờ rồi, giờ cơm đến mà nhân viên giao cơm cũng không giao, đi ra ngoài ăn với chị.” “Có phiền phức lắm không?” “Phiền cái gì mà phiền?” Chị của nguyên chủ là một người có tác phong cực kì nhanh nhẹn và quyền lực, nói một là một, hai là hai, nói ăn bên ngoài là kéo hắn ra ngoài ngay. “Chị chờ chút, em lấy gậy.” Hắn vừa mới bước ra cửa, một mùi hương caramel liền thổi đến trước mặt. Nhậm Dật Phi che bụng, cảm thấy càng lúc càng đói. Với thời tiết đầu thu thế này mà có một đĩa bánh ngọt rải chút bột ca cao, lại cho thêm một muỗng bơ vào ly cà phê nóng thì tốt biết mấy. Mà chủ nhân của mùi hương ngọt ngào kia chính là người lúc sáng đã cứu hắn. Đối phương mặc bộ tây trang phẳng phiu, trước ngực đeo thẻ nhân viên bất động sản. Hắn bước đi mang theo chút gió, dường như cũng chuẩn bị xuống lầu. Salman đã hoàn toàn cởi bỏ khí chất ôn hòa trí thức lúc đầu, hắn phô ra khí thế mạnh mẽ áp bách của người môi giới bất động sản, tựa như ông chủ đang tùy tiện vung tiền mua biệt thự vậy. Ở hành lang bên kia xuất hiện một thanh niên trẻ mặc đồng phục của nhân viên giao cơm hộp. Cậu ta cầm mũ bảo hiểm, gương mặt rụt rè sợ hãi, ánh mắt không được tự nhiên mà trốn tránh. Chị Tống liếc mắt nhìn thấy, đôi mắt cô chợt sắc bén lên. “Là Tiểu Trịnh à.” Cô chào hỏi nhân viên giao cơm, bộ dáng như rất thân quen, “Giao cơm hộp xong rồi hả?” Đối phương bị gọi tên thì hơi giật mình, sau đó cậu ta gượng cười một tiếng: “À, vâng…” Cô nghe vậy nhướng mày, cảm thấy hôm nay người nọ khá kì quặc nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện: “Về sau bữa trưa và bữa tối của Bác Chi vẫn phải nhờ đến cậu nhé.” “Được được.” Cậu ta vội vàng gật đầu đáp rồi nghiêng sang nhìn Nhậm Dật Phi, “Ngại quá, tôi còn có việc bận.” Nói rồi cậu ta xoay người đi vào một căn phòng gần nhà vệ sinh. “Sao hôm nay Tiểu Trịnh lạ vậy nhỉ?” Nói rồi lại quay sang người mặc tây trang bên này, cô khách khí chào hắn một tiếng: “Chào anh, anh đây là hộ mới chuyển đến à? Trước đây tôi chưa từng gặp qua.” “Đúng vậy, hôm nay mới vừa chuyển đến, ở cách vách phòng cô.” Salman gật đầu, tầm mắt lướt qua Nhậm Dật Phi đang đứng sau lưng đối phương như gà con nấp sau lưng mẹ: Là NPC lúc sáng. Salman rất có kinh nghiệm trong việc trò chuyện với NPC. Mặc dù hắn không thể sắm vai nguyên chủ hoàn hảo nhưng Salman sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội bọn họ. Hàng xóm cách vách? Thì ra là hắn, người đặt cái camera kia. Lỗ tai Nhậm Dật Phi giật giật, giống như “nghe” được thanh âm của người ban sáng. Hắn hơi hít mũi, ngửi được mùi hương ngọt ngào trong không khí: “Xin hỏi, anh là tiên sinh đã giúp tôi lúc sáng sao? Tôi còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng nữa.” Salman nhìn thấy một loạt động tác của đối phương thì cực kì xấu hổ: Bộ trên người hắn có mùi gì khó ngửi lắm hả? “Giúp em cái gì?” Chị Tống bắt được trọng điểm, cô quay đầu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí, “Ai lại cố ý bắt nạt em?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]