Cảnh vật xung quanh tan thành hư ảnh, Nhậm Dật Phi mím môi. Hắn đã đoán được một phần câu chuyện, có lẽ còn cần phải kiểm chứng lại lần nữa.
Lúc Nhậm Dật Phi đang định đứng lên, đột nhiên hắn để ý đến một đôi dép bố màu đen, bên trên có chắp vá vải vụn, đế giày phía dưới bên mỏng bên dày không đều ở gần khe cửa. Giày của bà Xuân Chi sao? Có điều Nhậm Dật Phi chỉ liếc mắt rồi thôi, hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây. Nhậm Dật Phi đỡ eo đứng dậy, leo ra ngoài cửa sổ rồi trở về hậu viện.
Cọng bún thiu Nhậm Dật Phi đã khập khiễng về tới sân lớn linh đường. Hắn kéo một cái ghế dài ra sân ngồi chờ bình minh. Có lẽ lúc trời sáng, Nhậm Dật Phi sẽ ra ngoài dạo mát một chút. Ai biết được sẽ có manh mối nào quan trọng tìm tới chỗ hắn hay không cơ chứ. Nghĩ vậy, cả người Nhậm Dật Phi phấn chấn cười híp mắt. Đêm trong hiện thực còn chưa kịp ngủ, đêm ở đây ngủ cũng không ngon. Đã hai đêm rồi! Nhậm Dật Phi muốn nhìn thấy ánh mắt trời, hắn muốn thấy ban ngày!
Ở phía nông trại nào đó xa xa có tiếng gà gáy vang vọng. Đôi mắt Nhậm Dật Phi đều muốn phát sáng lên: Bình minh đến rồi? Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng?
Nắng chiếu…?
Ý cười của hắn chợt cứng đờ trên mặt.
Bởi vì toàn bộ cảnh vật xung quanh Nhậm Dật Phi đều đang vặn vẹo nhòe ra như TV bị nhiễu sóng. Trong nháy mắt linh đường khôi phục an tĩnh, trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-toi-nguy-trang-npc-trong-tro-choi-sinh-ton/1076629/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.