Chương trước
Chương sau
"Tôi thề, tôi thề tôi không hề có ý rình xem cuộc sống của em, tất cả đều là trùng hợp. Không, không, cũng có một chút không phải trùng hợp, nhưng mà hơn một nửa đều là trùng hợp." Salman luống cuống tay chân, hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Nhậm Dật Phi nheo mắt nghe hắn giải thích.

"Khụ." Salman ngẩng đầu nhìn Nhậm Dật Phi, "Một tháng trước tôi bị người đuổi giết. Vì tránh đám người đó quấy rầy, tôi liền tới rừng rậm nào đó trong một cánh đồng hoang vu để lẩn trốn."

Cánh đồng hoang vu? Nhậm Dật Phi thoáng phát hiện điểm không đúng, hắn thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục nghe Salman nói chuyện.

"Sau khi vào rừng rậm, tôi dựng một gian nhà trên thân cây ở tạm, chuẩn bị chờ lúc sóng yên biển lặng thì rời đi và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mà đến một ngày nào đó, đột nhiên mảnh đất dưới chân tôi bị người khác mua."

Nhắc tới chuyện này, Salman không khỏi nhớ lại biểu tình kinh ngạc của mình khi hay tin đất hoang có chủ: Giá trị đất đai ở Hoang Vu Chi Giác không thể gia tăng làm tiền, hơn nữa mỗi năm còn phải nộp phí bảo dưỡng nên việc mua đất rất bất hợp lý. Đây là lần đầu tiên hắn gặp người mua một cánh đồng hoang vu vốn không có lợi ích gì.

Mặc dù Salman cũng mua một cái đảo nhỏ, song đó là vì hắn muốn âm thầm phát triển thế lực chính mình. Đương nhiên A Phi không có nhu cầu giống hắn, đơn giản là em ấy chỉ không muốn tiếp xúc thân cận với ai.

Đúng thế, Salman thoáng biết Nhậm Dật Phi nghĩ gì: Tôi mua nơi đây xong, bọn họ sẽ không thể không thức thời mà chạy tới làm phiền cuộc sống của tôi được.

"..." Càng nói càng chột dạ là sao?

"Cho nên, cuối cùng anh vẫn chưa dọn đi?" Khóe miệng Nhậm Dật Phi giật giật, vẻ mặt rất không "tốt".

"Lúc ấy tôi nghĩ đất hoang có chủ càng thích hợp để lẫn trốn, bởi vì thời gian này kẻ địch đã chó cùng rứt giậu. Nhưng mà, đúng thật là tôi xâm phạm đất đai người khác."

Salman không phải người tốt gì, nếu có thể sống được ở Hoang Vu Chi Giác thì bọn họ đều không còn điểm giới hạn từ lâu. Chẳng qua đột nhiên bắt hắn phải đem bộ mặt xấu xa phơi nắng cho A Phi xem, Salman vẫn cảm thấy cực kỳ thẹn thùng.

Nhậm Dật Phi hiểu ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Ồ, người khác đó chính là tôi."

Salman không hé răng, im lặng chờ đợi A Phi xét xử.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, các du khách cầm theo đèn sáng đi tới đi lui không biết bao nhiêu lượt. Trái tim Salman đều nhảy thình thịch như treo đầu ngọn súng.

Nhìn Salman thấp thỏm chột dạ, trên mặt Nhậm Dật Phi đã phủ kín một tầng sương. Hắn hơi vươn tay.

Salman lập tức rút ra một con dao nhỏ, chuôi dao quay về phía Nhậm Dật Phi: "Dùng thứ này đi cho tay em đỡ đau." Bàn tay nhỏ xinh như cánh hoa, không phải em ấy đánh người khác xong thì còn đau hơn à?

Cánh tay Nhậm Dật Phi đã duỗi tới trước mặt hắn, ngón trỏ cuốn lên, ngón cái ngăn ngón trỏ, "chóc" một cái hung hăng búng vào trán Salman.

Nhìn biểu tình ăn đau của người nọ, Nhậm Dật Phi không khỏi cười rộ lên, đôi mắt long lanh ánh sáng.

Khi hắn còn nhỏ, Nhậm Dật Phi từng nhìn thấy mỗi lần đám con nít cãi nhau hay xin lỗi, chúng đều búng trán nhau. Bây giờ hắn cũng thử búng trán Salman xem, rất thú vị.

"Nộp tiền thuê nhà bổ sung đây. Còn nữa, nếu tôi không cho phép thì anh không được chạy sang bờ cát."

Salman che trán cố tình bày ra vẻ mặt đau nhe răng, trong lòng cực kỳ mềm mại. Hắn vốn nghĩ phía trước là ghềnh cao vách núi, không ngờ lại được dễ dàng bỏ qua.

Dễ dàng đến mức... Salman cảm thấy mình mới là người được A Phi thiên vị.

Trong lúc Nhậm Dật Phi vui vẻ ở thành băng ăn cá, video của hắn lại lần nữa bùng nổ.

Đầu tiên là vì "Salman".

Mỗi lần vào phó bản đều có Salman xuất hiện, hơn nữa hai người từng xuất hiện chung, đám người chơi đã ngầm thừa nhận bọn họ có giao tình, thậm chí cảm tình còn không tệ. Thế nhưng đám người chơi không ngờ bản thân lại phải ăn cơm chó của hai người đó.

"Nếu bọn họ không phải người yêu, con mẹ nó tôi livestream ăn baba liền!" Các người chơi cảm giác chính mình đã chịu không ít tổn thương.

Bọn họ chơi trò chơi vì sinh tử cận kề, người ta chơi trò chơi lại vì tình thú. Người ta vừa trêu ghẹo bạn trai vừa lấy được quỷ bài, trong khi bọn họ thì sao? Bọn họ ngồi đây xem một tên đàn ông thúi tán tỉnh một tên đàn ông thúi.

Ông trời ơi, thế giới này quá không công bằng rồi.



Đám người chơi cứ tưởng bọn họ đã nhìn thấu Thỏ Đen, cảm giác cao trào phó bản cũng không còn, chắc chắn sau đó Thỏ Đen sẽ thuận đường tìm thấy "quỷ". Nhưng cuối cùng không nghĩ tới, Boss thế giới xuất hiện.

Thị giác màn ảnh kéo lên trên không trung, chỉ nhìn thấy một trận pháp đột nhiên bao phủ toàn bộ căn cứ lúc Boss tử vong. Vạn vật hiến tế, thai nghén quái vật.

Phó bản đoàn diệt trong truyền thuyết!

"Quả thật từng có vài ghi chép đoàn diệt trong phó bản Không Người Biết Hiểu."

"Đúng vậy, ngày trước bọn họ còn đoán rốt cuộc quỷ khó chơi thế nào, ai ngờ người khó chơi vốn không phải quỷ? Tôi biết những người chơi kia chết như thế nào rồi đó. Quá oan uổng, chỉ cần đang ở trong căn cứ, không cần biết cậu có lập trường gì, có bị NPC phát hiện không thì cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị quái vật hút cạn"

"Có phải Thỏ Đen hơi xui không? Tôi nhớ không lầm thì Xuân Nhật Yến cũng là phó bản đoàn diệt nhỉ."

Phó bản đoàn diệt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là người chơi cấp cao.

Bởi vì đây là kiểu phó bản diệt sạch đám người chơi tiến vào, đối với bọn họ mà nói thì nó khá mang tính tham khảo. Đặc biệt lúc này chính phủ đang dần rút kiếm, dù sao bọn họ cũng nên có chút chuẩn bị.

"Nói chung phó bản đoàn diệt luôn có một con đường công phá, nhưng Thỏ Đen này vẫn rất thú vị, hắn không phải ngụy trang giả đơn giản."

Đám người chơi theo thói quen áp đặt ngụy trang giả phải như Niên Thiên Hỉ, một đường lợi dụng tin tức che giấu bản thân. Nếu hắn có cơ hội tìm thấy quỷ thì mới dùng đạo cụ và quỷ bài bắt lấy. Niên Thiên Hỉ không điên như Thỏ Đen, so với quỷ thì Thỏ Đen mới càng thêm giống quỷ.

Video phát đến đây, người chơi ở góc nhìn thứ ba đã phát hiện thân phận chân thật của quỷ là Tinh Hồng Nữ Vu.

Thỏ Đen diễn người nọ sống dậy.

"Tôi dám khẳng định không ít người chơi cảm thấy Thỏ Đen chính là quỷ, sau đó đi lên chỉ ra và xác nhận." Các người chơi không nhịn được phát biểu ý kiến.

Nếu đổi thành bọn họ vào cùng phó bản, chắc chắn bọn họ cũng cảm thấy Tinh Hồng Nữ Vu là quỷ, cuối cùng lén lút chạy lên muốn nhặt của hời.

Khá thật, một chút cảm giác khác thường cũng đều không có, hắn còn giống bản gốc hơn nguyên chủ của hắn.

"Chứ sao nữa? Nói thật nếu không phải bị chậm một bước, tôi đã mở miệng chỉ ra và xác nhận quỷ rồi. Cũng may tôi chậm một bước, ha ha ha ha ha." Có người bình luận cười hả hê, hắn không nói bản thân là ai trong phó bản, chỉ vui sướng vì người khác gặp họa.

"Nói vậy là cuối video còn chuyện bất ngờ sao?" Người chơi tò mò, "Chuyện bất ngờ gì vậy?"

"Lầu trên đừng hỏi nữa, chúng tôi từ chối bị spoil."

Một đám người hận không thể che miệng người đòi được spoil lại, hứng thú của bọn họ đều bị khơi gợi hoàn toàn.

Video vẫn tiếp tục, cốt truyện đã đến cảnh Tinh Hồng Nữ Vu cắn nuốt phản sát. Bởi vì biên tập viên cố ý ghép nối, thị giác màn ảnh để người chơi không thể nhìn thấy bóng đen đang cắn nuốt bên ngoài. Nhưng phản ứng của Boss thì không gạt người được.

"Đây là kỹ năng gì? Giống như hấp tinh đại pháp gặp phải Bắc Minh thần công, núi này cao có núi cao hơn."

Nhóm người chơi chuyên phân tích video qua màn phát hiện hành động tự mình hại mình của Tinh Hồng Nữ Vu, bọn họ cho rằng điều kiện đầu tiên để Thỏ Đen kích hoạt kỹ năng chính là tự làm tổn hại mình tám trăm, sau đó mới có thể làm tổn thương kẻ địch một nghìn.

"Mặc dù có điều kiện nhưng kỹ năng này dùng khá tốt, lúc thời khắc quan trọng còn có thể cứu được một mạng."

Theo như lời bọn họ, Thỏ Đen dùng kỹ năng hại mình rồi mới cứu được bản thân và những người chơi xui xẻo khác thành công, cuối cùng hắn biến thành kén sáng mới.

Tất cả mọi người không ngừng cảm thán kinh ngạc, chỉ có một người là phát hiện vấn đề: "Chuyện đáng sợ nhất không phải là... Á, đã như vậy, người ta vẫn chưa bị phơi sáng luôn hả? Anh em! Bọn họ còn tưởng hắn là Boss đó!"

"Đm, thiệt kìa trời."

Đám người chơi nhạy bén phát hiện, cốt truyện cao trào sắp đến rồi.

Bọn họ chờ mãi, chờ mãi... "Ha ha ha ha ha ha ha, tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay!"



Người chơi chỉ ra và xác nhận quỷ thất bại thật sự làm bọn họ hả hê vui sướng, chỉ là giây tiếp theo, "hả hê vui sướng" liền lập tức cứng đờ.

"Anh bạn lầu dưới ơi, hình như vừa rồi mắt của tôi bị mù, sao tôi thấy cái gì giống như thẻ niết bàn vậy ạ? Đồ vật cứu mạng thần kỳ đó là thứ chúng ta có thể xem hả?"

"Anh bạn lầu trên ơi, anh không mù, bởi vì tôi cũng thấy."

Bình luận chạy ngang màn hình biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.

Sau một hồi an tĩnh rất lâu, một người dũng cảm phát biểu ý kiến: "Tôi nhớ rõ, người mang theo thẻ niết bàn, hơn nữa còn có kỹ năng làm mọi người yên lặng..."

"Câm miệng! Không thể là Bắc gia!"

Người hâm mộ của Kha Bắc bật dậy lên tiếng, lời đồn bọn họ là người hâm mộ cực đoan quả không sai.

Đám người chơi quá quen thuộc với đủ loại đạo cụ, kỹ năng và thói quen của thập đại, thậm chí còn quen hơn chính mình. Mặc dù Kha Bắc chỉ để lộ vài lần trong phó bản, hắn vẫn bị người chơi khác liếc mắt liền phát hiện thân phận.

"Người làm Kha Bắc chết đi sống lại!" Cái tên mới mang theo niềm vui của vô số người cứ như vậy đội lên đầu Thỏ Đen.

Niết bàn —— Chết đi sống lại, hình dung thật đúng.

Bọn họ từng xem Kha Bắc đùa giỡn người khác, song đây vẫn là lần đầu bọn họ nhìn thấy hắn bị ngụy trang giả lừa gạt, quả nhiên... Vui tai vui mắt, buồn cười vl, cười đến mức khóc to.

Láng Giềng thì bị spam "ha ha ha", Không Người Biết Hiểu thì bị spam "ánh sáng chân lý" và "Thỏ Đen mau đi chết".

Đương nhiên cảnh Thỏ Đen làm vỡ đá quý để thỏa mãn tâm nguyện nhân vật rất khiến người rung động, mặc cho khoảng cách phó bản rất xa so với cuộc sống của người chơi. Chỉ riêng Kha Bắc, người thích hắn và người ghét hắn cực đoan đều rất nhiều.

Kiểu người cực đoan chính là người dám hô lên âm lượng của mười người cộng lại, tình huống hiện tại cũng giống như thế.

Mấy trăm người ghét Kha Bắc cực đoan kéo đến xem video bằng khí thế thiên quân vạn mã, sau đó người thích Kha Bắc cực đoan cũng kéo nhau đến ùn ùn.

Trong nháy mắt, hai đám người liền cãi nhau trôi mất đám người chơi hóng chuyện.

Không lâu sau lại có rất nhiều người nghe danh tìm đến, bọn họ vây xem phong thái của thế hệ ngụy trang giả thần thoại bẫy giết Bắc gia.

Nhậm Dật Phi về nhà rồi mới biết chuyện này, là A Kim nói cho hắn nghe.

"Nếu cậu cần thì chúng ta có thể ký kết thỏa thuận, phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm sẽ trở thành phòng làm việc chuyên môn của cậu." Hay tin đoàn đội Niên Thiên Hỉ tìm tới Thỏ Đen rồi, lúc nào A Kim cũng rơi vào trạng thái lo âu.

Video Thỏ Đen chính là bảng hiệu quảng cáo cho phòng làm việc bọn họ. Một khi bị người cướp mất, có thể phòng làm việc sẽ trở về những ngày đầu tiên.

"... Bà chủ A Kim, tôi rất thích cách hợp tác hiện tại của chúng ta. Cô không cần lo lắng." Nhậm Dật Phi không nói chính mình không muốn hợp tác với đoàn đội Niên Thiên Hỉ, nhưng hắn vẫn cho A Kim một liều thuốc an thần.

"Có điều."

A Kim lập tức căng thẳng.

"Có điều cô nên chú ý vài người khác thử xem, đừng đặt hết mọi lợi thế mình có vào một người. Niên Thiên Hỉ hôm nay, chưa chắc không phải là tôi của ngày mai, tôi mong sau này mọi người vẫn luôn sống tốt."

Nếu một ngày nào đó Nhậm Dật Phi chết đi, hắn hy vọng chính mình sẽ ra đi một cách lặng lẽ, mọi thứ liên quan cũng đều bị xóa sạch, không cần mang phiền phức đến cho bất kỳ ai.

"Sẽ không." Sau một hồi trầm mặc, A Kim chợt lên tiếng.

"Mặc dù bọn họ nói sống bảy năm ở Hoang Vu Chi Giác chính là kỳ tích. Nhưng mà... Nếu cậu không thể mang đến kỳ tích, tôi không tưởng tượng ra là ai có thể mang đến kỳ tích."

___

Ngày mai vào phó bản nhe:333
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.