Chương trước
Chương sau
Dường như cô đã từng thấy biểu tình quen thuộc của đám học sinh một lần. Tầm mắt cô Vương xuyên qua thời gian, đột nhiên gặp lại bản thân mình năm đó.

"Chuyện của học sinh thì cứ để học sinh tự đi giải quyết, bọn họ cũng không phải con nít lên ba, đương nhiên biết chừng mực. Mỗi ngày chúng tôi đều mệt chết đi được."

Năm xưa cô đã nói như vậy, hơn nữa còn không đồng ý giúp đỡ.

Nhưng mà ngày hôm sau, cô lập tức trông thấy thi thể đứa bé kia.

Thiếu nữ nhỏ đã từng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô, thiếu nữ nhỏ vừa an tĩnh vừa ngoan hiền, ngay cả lúc tự sát cũng chọn thời gian mọi người đã say ngủ.

"Cấp ba rồi mà còn làm loại chuyện thế này, hại lớp học chúng tôi nổi tiếng rồi đấy, phiền muốn chết. Vì sao không dứt khoát chết xa ra một chút, chọn nhảy lầu ở ký túc xá là định làm gì vậy?"

"Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không làm gì hết nhé. Đúng là quá yếu đuối."

"Hù chết người ta, vì sao không đi nơi khác xa xa mà nhảy? Chắc đêm nào tôi cũng gặp ác mộng quá."

Cô Vương che tay trước ngực, che trái tim đang đập nhói đau. Cô cảm thấy cực kỳ thất vọng, nhưng không biết thất vọng vì các học sinh hay là thất vọng chính bản thân mình.

"Nếu người bên ngoài chính là các bạn..." Cô Vương hơi lên giọng, song lại nản chí ngay giây cuối.

Vẻ mặt đám học sinh đầy chán ghét khó chịu.

"Cô đang bắt cóc đạo đức* à? Chuyện này thì liên quan gì đến tụi em chứ? Có phải tụi em làm hại hai cậu ấy đâu."

*Ám chỉ những người lấy đạo đức ra để đe dọa, ép buộc, tấn công người khác.

Nhậm Dật Phi đứng trong đoàn học sinh nhìn sắc mặt chết lặng của cô Vương, hắn không có nửa chút dao động.

"Cô! Cô ơi!" Da ngăm chợt đội mưa chạy tới từ sân trước, gương mặt xám xịt không khác nào người chết, "Cô ơi, Trì Ba hộc máu!"

Sau khi uống thuốc, Trì Ba tỉnh táo khỏi hôn mê. Chẳng qua không lâu sau, tình huống của cậu ta không những không tốt lên mà ngược lại còn chuyển biến xấu trầm trọng.

Ban đầu Trì Ba đấm vào đầu mình, yết hầu khàn khàn nói đau đớn, lúc sau tay chân cậu ta liền bắt đầu run rẩy mất khống chế.

Khi đó da ngăm cũng bị dọa sợ, không ngờ giây tiếp theo Trì Ba đột nhiên bóp cổ mình thật chặt, cậu ta há to miệng, trong miệng phát ra thanh âm "hách hách" trầm khàn, đôi mắt ứ máu, cuối cùng nôn ra một bãi máu.

Da ngăm sợ hãi, cậu ta luống cuống tay chân chạy đi tìm giáo viên. Nam sinh chạy thẳng một đường từ dãy phòng đảo ngược tới sân chính, cả người đều mắc mưa ướt đẫm, thân thể bất giác run run: "Cô ơi, Trì Ba hộc máu! Cậu ấy làm sao bây giờ?"

Liên tiếp xuất hiện học sinh xảy ra chuyện không may, sắc mặt cô Vương còn khó coi hơn da ngăm rất nhiều, cô miễn cưỡng bình tĩnh: "Cô đi xem bạn ấy, các bạn đến quầy lễ tân nhờ nhân viên công tác giúp đỡ gọi bác sĩ hộ cô với."

Nói rồi cô và da ngăm đội mưa tới sân trước, đám học sinh còn lại hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn quyết định theo xem tình huống, dù sao cũng vì chút tình nghĩa bạn học.

Không đợi đến quá lâu, trước phòng Trì Ba lập tức chen kín người, bọn họ đều giật mình nhìn Trì Ba đang nằm trên giường run rẩy, hơn nữa cậu ta vẫn luôn nôn ra máu. Trì Ba tự bóp cổ chính mình, thoạt trông bộ dáng cực kỳ thống khổ, trên da xuất hiện vài chấm đỏ lốm đốm giống tình trạng bệnh sởi.

"Làm, làm sao lại ra nông nỗi này? Cậu ấy có bệnh gì di truyền từ gia đình ư?"

Trì Ba lại há miệng nôn một bãi dơ bẩn, chất lỏng màu nâu đen sền sệt trộn lẫn với thứ gì màu đỏ, không biết là máu hay là gì. Bên cạnh đó, không khí trong phòng lan ra một loại mùi hôi thối không nói nên lời.

Đám học sinh ngoài cửa lập tức xanh mặt, bọn họ che miệng nôn khan. Có người vội vàng rời khỏi cửa phòng, quả thật không dám nhìn xem tình huống trước mắt.

Nhậm Dật Phi đứng cách người nọ không gần không xa, tầm mắt hắn xuyên qua khoảng cách rồi đối diện với Trì Ba đang lăn lộn đau khổ trên giường.

Ánh mắt cậu ta dần mất đi thần sắc, tròng trắng mắt lồi ra, giống như muốn rơi khỏi hốc mắt. Trì Ba đang rất đau đớn, miệng ú ớ mấy tiếng "hô hô", tay chân luôn run rẩy liên tục, khắp nơi trên giường đều là đồ vật mà cậu ta nôn ói, cả người cũng dơ bẩn.



Một giờ trước, người này vẫn còn cầm điện thoại nhắn tin với Nhậm Dật Phi. Sinh mệnh con người đúng là quá yếu ớt, đúng không Trì Ba.

Bởi vì sợ ba mẹ hiền lành sẽ không chịu nổi cú sốc, sợ tương lai bản thân bị hủy hoại, đối phương còn cầu xin hắn đừng tung video ra.

Nếu chỉ nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu ta hiện tại, đương nhiên hoàn toàn không thể tưởng tượng Trì Ba sau lưng lại độc ác đến thế.

Dù video bạo lực em gái nguyên chủ không quay mặt cậu ta, song từ hành động thô bạo đó cũng có thể thấy bộ dạng thiếu niên hung ác ra sao. Cứ như vậy xé nát đạo đức làm người mà xã hội dạy dỗ, để lộ thú tính còn hung ác hơn muôn thú.

Chẳng lẽ bạo lực kẻ yếu thế hơn mình sẽ mang đến khoái cảm đặc biệt chăng?

"Hương Tuyết và Tiểu Mẫn đã trở lại."

Giữa tiếng sấm rền và cơn mưa tầm tã, ba bóng người xuất hiện trước cửa nhà nghỉ. Toàn thân bọn họ đều ướt sũng, quần áo mỏng manh dán chặt vào cơ thể, đầu tóc vốn được làm xinh đẹp cũng ướt nhẹp dán lên gương mặt. Trông Tiểu Mẫn càng thêm nhếch nhác hơn, cả người cô dính rất nhiều nước bùn.

Đã không còn lớp trang điểm tinh xảo và quần áo bên ngoài, hóa ra bọn họ cũng chỉ là hai bóng người tái nhợt.

Người đưa các cô trở về là nhiếp ảnh gia. Máy ảnh của anh ta đã bị ướt mưa, áo khoác ngoài thì được nhiếp ảnh gia khoác lên người Hương Tuyết. Bởi vì thiếu nữ mặc váy trắng, sau khi mắc mưa liền để lộ màu sắc bên trong.

Cô Vương đi ra khỏi phòng Trì Ba, cô để mấy người khác xem chừng tình huống thiếu niên, còn mình thì ra ngoài xem tình huống hai người Hương Tuyết.

"Các em không có việc gì chứ?"

Hương Tuyết khoác áo nhiếp ảnh gia run run, cô nhìn thấy giáo viên liền òa khóc nhào đến, sau đó run bần bật trong lòng cô Vương: "Cô ơi em sợ lắm. Em cảm giác phía sau có người đang đuổi theo mình. Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, che mặt, tay cầm một cây côn sắt. Điện thoại di động của em cũng bị hỏng rồi, may mắn là có người cứu em."

Cô Vương nhìn về phía nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia vừa kiểm tra máy ảnh vừa nhún vai: "Tôi chỉ tình cờ gặp được các em ấy. Chuyện khác không rõ lắm."

Tiểu Mẫn nhìn Hương Tuyết đang nhào vào lòng giáo viên nghẹn ngào, đột nhiên cô đi qua túm lấy mái tóc của Hương Tuyết kéo ngược, hung hăng kéo đối phương về sau rồi vung tay tát vang cái "bốp".

"Đây là tao trả lại cho mày!" Tiểu Mẫn tức giận mắng.

Đám học sinh đều sợ ngây người.

"Mày cho rằng tao là Hàn Phỉ Phỉ ngu xuẩn kia sao?" Tiểu Mẫn lại giơ tay tát Hương Tuyết, đôi mắt đỏ ngầu, không khác nào người điên: "Lúc phát hiện nguy hiểm thì lừa tao ở đó thu hút kẻ biến thái cho mày, bây giờ lại đứng đây giả mù sa mưa nói lạc nhau ngoài ý muốn. Trên mặt tao viết mấy chữ đồ ngu hả?"

"Tiểu Mẫn, cậu?" Mấy học sinh đứng xung quanh nhìn hoa khôi bị đánh, có ý muốn tiến lên ngăn cản Tiểu Mẫn lại.

Tiểu Mẫn ngẩng đầu, cô cười lạnh một tiếng nhìn bọn họ: "Các cậu rất tò mò những lời Trì Ba nói là thật hay giả đi? Hôm nay tôi nói cho các cậu biết, tất cả đều là thật."

Bỗng dưng nghe được tin tức động trời, vài người định giúp đỡ liền cứng tay giữa không trung. Bọn họ giật mình nhìn Tiểu Mẫn, hành động kinh ngạc trông rất buồn cười.

"A..." Mái tóc Hà Hương Tuyết bị người túm đau, cô giãy giụa muốn trở tay đánh ngược Tiểu Mẫn. Có điều sức lực của Tiểu Mẫn rất lớn, cô càng có nhiều kinh nghiệm vật lộn.

"Tôi nhớ rất rõ, hôm đó anh Côn ngoài trường gửi thư tình cho Hương Tuyết, hẹn cô ta đến một nơi nói chuyện, đương nhiên cô ta không muốn đi chút nào. Nhưng mà vì anh Côn kia không dễ chọc, cô ta ấy... cô ta đã đặt ý xấu của mình lên người Hàn Phỉ Phỉ."

Hà Hương Tuyết đột ngột ngẩng đầu, có một loại cảm giác xấu hổ vì bị người giật xuống lớp da. Cô lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía đám nam sinh, ngày thường bọn họ luôn giúp đỡ Hương Tuyết, không ngờ lúc này lại lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời còn có chút ghê tởm.

"Hương Tuyết đã bỏ thư tình của Giang Thiếu Ba lên bàn, làm bộ được mời nhưng không muốn đi. Sau đó cô ta lại nhắn tin cho anh Côn, nói muốn đổi địa điểm và thời gian hẹn hò."

Salman đang ngồi đọc cuốn nhật ký thôn ngẩng đầu, hắn phát hiện chính mình đang bị người vây xem.

"Ha ha ha ha." Tiểu Mẫn túm tóc Hà Hương Tuyết, bản thân thì bật cười, giọng cười thê lương, "Hôm ấy Hàn Phỉ Phỉ không hề trở về. Không lâu sau, cậu ấy liền trở thành vai chính trong lời đồn, tư cách dự thi bị tước bỏ, người cũng đã tự sát. Không hổ là mày nhé Hương Tuyết, một hòn đá ném trúng hai con chim, cuối cùng không dính tay cái gì."

Hà Hương Tuyết vươn tay kéo tóc dài che mặt: "Cậu ấy nói bậy! Tôi không làm chuyện đó."

Mặc dù lại lần nữa phủ nhận nhưng biểu tình thẹn thùng của cô đã chứng minh hết thảy.



Hà Hương Tuyết, cô gái khiến mọi người cảm nhận mình như một vị nữ thần lại làm ra loại chuyện như vậy? Nhóm học sinh há miệng, tam quan vỡ nát: "Tại sao như thế? Thật đáng sợ, sao cậu ấy có thể làm được chuyện tàn nhẫn như thế?"

"Uổng công lúc Trì Ba nói Hương Tuyết giả tạo, tôi còn đi nói giúp cậu ta, quả thật cậu ta chính là rắn rết."

Giống như bọn họ đã quên mất bao nhiêu chỉ trích khinh thường đối với Hàn Phỉ Phỉ năm xưa. Đám người xem những tin đồn vô căn cứ trên mạng là tiêu chuẩn, thậm chí tự cho mình chính nghĩa mà "bạo lực lạnh" Hàn Phỉ Phỉ.

"Đúng vậy, bọn họ luôn đứng ở đỉnh điểm đạo đức." Nhậm Dật Phi lạnh nhạt nghĩ.

Hắn chính là thiếu niên bình tĩnh nhất đám người.

"Cô ơi, Trì Ba không được nữa rồi."

Giọng nói của da ngăm đánh vỡ cảm xúc phẫn nộ của mấy học sinh khác. Nhóm học sinh chưa từng hiểu biết về cái chết còn tưởng rằng bản thân nghe lầm: "Nói đùa à? Không được nữa rồi nghĩa là sao? Không phải cậu ta phát sốt ư?"

Cô Vương cũng không rảnh lo chuyện đám người Hà Hương Tuyết trên đất. Cô đi thẳng đến phòng Trì Ba: "Bạn ấy thế nào?"

Trì Ba là do nam sinh da ngăm và Lưu Kim Kiệt chăm sóc, nhưng giờ phút này hai người đều đang đứng trước cửa, không dám vào trong.

Trì Ba nằm trên giường đã hoàn toàn không còn bộ dáng con người bình thường, cả người cậu ta nổi đốm đỏ khắp nơi, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu nâu đỏ, có vẻ như bị sặc, hít thở vô cùng khó khăn.

Những gì Trì Ba nôn đang xuôi dọc theo chăn, mùi hôi trong phòng có thể hun chết một con heo. Đoàn học sinh đứng ở trước cửa đều che lại miệng mũi.

Nhậm Dật Phi cũng đứng trước cửa, hắn ngửi thấy một loại mùi kim loại thoang thoảng. Nhớ đến triệu chứng của Trì Ba, đột nhiên Nhậm Dật Phi biết thứ gì trong thuốc lá.

Thủy ngân.

So với các loại chất độc bị quốc gia quản lý, có lẽ thủy ngân là thứ dễ mua được nhất, thuốc lá cũng giống vậy. Người mua không cần phải chứng minh thân phận hay vận chuyển bằng con đường bí mật nào cả, thế nên nguyên chủ có thể mua thuốc lá và nhiệt kế thủy ngân dễ dàng.

Cậu ta trộn hai thứ này vào nhau, tạo thành hợp chất thuốc lá thủy ngân kịch độc.

Thật ra thủy ngân là chất độc mãn tính, nếu trong thời gian ngắn uống phải thủy ngân thì chỉ cần uống sữa bò hoặc sữa đậu nành kịp thời, phần lớn thủy ngân trong dạ dày sẽ được trung hòa ngay. Cho dù có còn dư đi nữa, đến bệnh viện cũng có thể cứu về.

Nhưng mà thuốc lá thủy ngân là đốt thủy ngân thành khí, để nó trực tiếp tiến vào đường hô hấp. Dạng này còn nghiêm trọng hơn uống phải thủy ngân, trong thời gian ngắn hít khí thủy ngân quá nhiều làm đường hô hấp, phổi và gan chịu tổn thương, chết ngay tức khắc cũng không phải không có khả năng.

Đây là lần đầu tiên Trì Ba ý thức được không khí lại quý báu đến vậy. Cậu ta không thể hít thở, giống như khí quản bị thứ gì ngăn chặn. Bóng người trước mắt đong đưa qua lại, tất cả đều mơ mơ hồ hồ.

"Cứu cứu tôi..." Trì Ba muốn cầu cứu, có điều trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm "hô hô".

"Bác sĩ đến!" Dường như Trì Ba nghe thấy những lời này trong thế giới vặn vẹo của mình, đồ vật đang tắc nghẽn giữa cổ họng trào ra. Song cậu ta còn chưa kịp vui mừng, yết hầu lại truyền đến cảm giác bỏng rát như bị người bóp chết.

"Không khí... Oxy..." Trì Ba mở to mắt cố gắng hít thở, chẳng qua khung cảnh trước mặt càng ngày càng mơ hồ. Phổi tan chảy vì bị thiêu đốt, linh hồn cậu ta cũng bị thiêu rụi.

Đám học sinh xung quanh không khác nào con gián bò tứ tán, Nhậm Dật Phi cũng trông như vừa bị "dọa sợ", nhưng đã muộn. Hắn nhìn Trì Ba đau đớn trợn hai mắt, cậu ta không cam lòng hơi cử động tay chân, cuối cùng hoàn toàn nằm yên.

Nhậm Dật Phi rời đi rồi, hắn lấy điện thoại di động xóa bỏ tài khoản vừa đăng ký, trong lòng mang theo một loại bình tĩnh vì giải thoát sinh tử.

Sẽ không tha thứ, nhưng hiện tại có thể buông.

___

Tác giả có lời muốn nói:

A Phi: Tâm bình khí hòa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.