Chương trước
Chương sau
Ngay khi nhóm lưu manh vừa bị khống chế, cảnh sát ở bên kia cây cầu lập tức chạy sang đây. Bọn họ dìu học sinh lên cầu, thôn này vẫn còn rất nguy hiểm, không thể ở lâu được.

Tưởng Mẫn được người nâng lên cáng, gương mặt cô bị rạch một đường vừa dài vừa sâu, còn bị bùn đất vấy bẩn.

Thiếu nữ giàn giụa nước mắt hỏi cảnh sát có phải vết thương đó sẽ để lại sẹo không, cô còn kể lể Nhậm Dật Phi cầm súng uy hiếp mình, khóc đến mức vô cùng thê thảm.

Cô Vương vốn yên lặng không nói lời nào, cô nhìn Tưởng Mẫn vừa khóc lóc vừa làm loạn không ngưng, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Tưởng Mẫn, em làm loại chuyện này là vì danh sách ban cán sự ưu tú cuối năm sao?"

Tiếng khóc của thiếu nữ hơi dừng lại vài giây, Tưởng Mẫn không trả lời, sau đó cô càng ra sức khóc đau lòng nức nở, khiến bản thân trở thành bộ dáng nhếch nhác chật vật, cực kỳ giống "người bị hại".

"Em thật đáng sợ."

"Cô ấy giấu diếm sự thật hung thủ phạm tội, giúp đỡ hung thủ trốn tránh trách nhiệm chịu án hình sự, cũng tạo nên hậu quả nghiêm trọng nên có khả năng sẽ cấu thành tội bao che, bị truy cứu trách nhiệm hình sự." Trông theo Tưởng Mẫn rời đi, đột nhiên cảnh sát lớn tuổi mở miệng, không biết ông lẩm bẩm một mình hay là nói cho Nhậm Dật Phi nghe.

Chưa tới mức thấy chết mà không cứu, gần như nó thuộc về phạm trù đạo đức để mọi người lên án. Cứ để Tưởng Mẫn vui mừng chốc lát đi, dù sao đầu bên kia cây cầu vẫn còn có ba mẹ Hà Hương Tuyết đang chờ cô giải thích —— Những học sinh khác trong lớp sẽ nói ra một phần sự thật.

Khoảng hai phút lúc sau, đám đông nơi đó liền ồn ào một trận, người nhà hai bên lao vào đánh nhau.

Cảnh sát lớn tuổi quay đầu, ông cởi áo đồng phục ngoài rồi khoác lên người Nhậm Dật Phi. Thiếu niên ngẩn ngơ, đôi mắt vô hồn nhìn xuống dưới nền đất. Cảnh sát lớn tuổi cũng không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng ông không nói cái gì, chỉ vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

Dù thế nào đi nữa, cảnh sát lớn tuổi vẫn rất vui mừng, vui mừng vì thiếu niên đã lựa chọn buông bỏ thù hận ngay giây phút sau cuối. Buông bỏ là một chuyện vô cùng đau đớn, cũng cực kỳ khó khăn. Nhưng mà qua đoạn đất trũng thấp này rồi, con đường phía trước sẽ trở nên rộng mở.

Ông còn cảm thấy tiếc nuối vì Tưởng Mẫn. Thiếu nữ ở độ tuổi xinh đẹp như vậy, vừa mới thi đậu đại học xong, có lẽ hướng đi cả một đời tương lai sẽ không giống hắn.

Song đó là cái giá mà cô phải nhận. Nếu người thờ ơ vị kỷ được mọi người ca ngợi tán dương, thế giới này rồi sẽ ra sao?

Nghĩ lại những người liên quan đến sự việc xảy ra, Trì Ba chết, không biết danh tính hung thủ, tất cả mọi người đều là nghi phạm, có điều vẫn không tìm được và không đủ chứng cứ.

Hà Hương Tuyết mất tích lành ít dữ nhiều.

Sự nghiệp giảng dạy của cô Vương xem như chấm hết, các học sinh trong lớp cũng chịu cú sốc tinh thần, đúng là...

Cảnh sát qua cầu ngày càng nhiều hơn, những người sống sót cũng dần bình tĩnh lại, thậm chí bọn họ còn có tâm trạng quan tâm chuyện khác, chẳng hạn như thôn cổ.

"Chuyện gì xảy ra ở thôn Ngô Đồng? Vì sao đám người đó lại muốn ngăn cản chúng ta? Thế mà trong tay bọn họ còn có cả súng?"

"Khá phức tạp." Cảnh sát lớn tuổi hơi chần chừ.

"Để tôi nói. Là người bị hại chịu phải liên lụy tổn thất, dù sao bọn họ cũng nên biết mình bị cái gì liên lụy." Nhiếp ảnh gia đi tới, "Tôi đến vì thôn này."

Nhóm học sinh nhìn anh ta rồi lại nhìn cảnh sát lớn tuổi, bọn họ bỗng tỉnh ngộ: "Á, anh là nội ứng trong truyền thuyết hả?"

"... Không, cảnh sát cải trang thôi."

Trên lý thuyết, chuyện này vốn không thể tiết lộ cho học sinh bọn họ. Chẳng qua không biết thôn cổ còn có thể tồn tại sau hôm nay nữa hay không nên nhiếp ảnh gia, cũng chính là cảnh sát cải trang vẫn nên nói một chút.

"Bề ngoài thôn Ngô Đồng là khu du lịch, song trên thực tế, đây là trạm trung chuyển mua bán phụ nữ và là khu vực giải trí cho những người có sở thích đặc thù."

"Sao ạ?" Quả thật đám học sinh không thể tưởng tượng ra, diện tích thôn cổ nhỏ như thế kia, ngoại trừ không trông thấy con người thì không còn địa điểm nào đặc biệt.

"Người trong thôn có mối liên hệ với tổ chức nước ngoài. Bọn họ đem phụ nữ bị lừa bán tập trung về thôn, một số đưa đi nước ngoài, một số ở lại đây bán dâm. Vì không để các cô gái trẻ có cơ hội bỏ trốn, bọn họ bọc chân nhỏ cho các cô ấy, sau đó nhốt dưới tầng hầm, chỉ khi nào khách đến mới có thể ra ngoài. Vậy nên ngày thường các bạn mới không thấy cô gái trẻ tuổi nào."

Cũng không phải không có cô gái trẻ tuổi nào hoàn toàn. Nhân viên làm việc ở khu vực trồng dâu nuôi tằm và nhân viên công tác ở nhà nghỉ du khách đều là các cô gái trẻ, nhưng mà tình huống các cô không giống nhau, hẳn là lứa con cháu "công chúa nhỏ" của những người cầm quyền trong thôn.

Những chuyện này thì không cần phải nói, dù sao cũng đều là đồng phạm, phải áp giải về đồn.

Không ngờ thôn xóm nhỏ trông qua yên bình lại ẩn giấu nhiều bí mật như vậy? Đám học sinh đồng thời lạnh sống lưng, hận không thể mắng chết người chọn tới thôn cổ. Có điều lúc này bọn họ không muốn náo loạn nữa, chỉ muốn về nhà sớm một chút rồi chui vào ổ chăn.

"Cậu thật sự là anh trai Hàn Phỉ Phỉ?" Một học sinh do dự đi đến bên cạnh Nhậm Dật Phi.

Nhậm Dật Phi không hề phản ứng lại, bộ dáng lạnh nhạt chết lặng.

"Thật xin lỗi." Nam sinh chợt khom lưng rồi nói lời xin lỗi với Nhậm Dật Phi, "Sau khi trở về nhà, tôi sẽ đăng bài công khai danh tính lên diễn đàn xin lỗi. Mặc dù hiện tại không thể cứu vãn được chuyện gì, thật xin lỗi."

Một đám học sinh giống như bị cảm hóa, hoặc là thật lòng thật dạ, hoặc là bị bầu không khí ảnh hưởng, bọn họ đều đi qua xin lỗi Nhậm Dật Phi. Nhậm Dật Phi siết chặt bàn tay, hắn không nhìn ai hết, chỉ cúi đầu hít sâu một hơi.

"Đội trưởng, con đã kiểm tra điện thoại di động của họa sĩ tranh minh họa, quả thật có người trong điện thoại dẫn dắt cô ấy đến, nhưng hắn chưa nói món quà là thứ gì. Họa sĩ tranh minh họa theo dõi Hà Hương Tuyết chỉ vì cô ấy rất thích đối phương thôi." Thanh niên cảnh sát đứng gần đó đi qua, anh nhỏ giọng báo cáo.



"Ừm." Cảnh sát lớn tuổi gật gật đầu, hỏi tiếp, "Manh mối Hà Hương Tuyết thì sao?"

Cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lấy ra một bảng kẹp giấy vẽ, bên trên là tập phác họa: "Ngài xem cái này."

Đây là bức tranh mới nhất của cô họa sĩ, bên trên vẽ một nàng tiên cá cong người thành hình chữ S, bộ dáng uyển chuyển gương mặt hiền hòa, đuôi cá phía dưới đỏ rực như lửa, trên đầu là vương miện băng tuyết, đỏ lam phối hợp, rất có tính đối cực.

"Nàng tiên cá, nước..." Cảnh sát lớn tuổi bỗng nghĩ tới cái gì, "Giếng nước, là giếng nước bỏ hoang bên kia."

Bọn họ từng dùng thiết bị đo lường để kiểm tra giếng nước. Bên trong miệng giếng là nước mưa tích tụ, nước vẩn đục không nhìn thấy rõ, cũng không có nhiệt độ sinh mệnh nào phản ứng, cho nên hai người xem xong liền lướt qua.

"Đi với ta!" Cảnh sát lớn tuổi lập tức xoay người rời khỏi, hai cảnh sát khác cầm súng theo ông.

"Tôi đi kiểm tra xe buýt trước." Tài xế xe buýt cũng đi rồi, đa số học sinh đều qua cầu, chỉ còn người chơi ở lại.

Mấy người chơi không khỏi khó hiểu, trước đây chưa từng xảy ra loại chuyện này bao giờ, chẳng lẽ bây giờ bọn họ phải rời khỏi trận địa phó bản?

"Bạn học này, để tôi dắt em qua cho." Một cảnh sát còn tưởng bọn họ không dám qua cầu nên đi tới, đối phương an ủi đám người bằng giọng điệu nhẹ nhàng, "Đừng lo lắng, cầu đã được sửa xong."

"Không phải... Thôi vậy." Người chơi nọ liền bị cảnh sát dẫn đi.

"Tôi qua bên đó trước."

Sau khi tạm biệt người chơi khác, cậu ta theo cảnh sát lên cầu. Không ngờ vừa bước ra một bước, người chơi nam sinh liền cảm thấy thế giới trước mặt choáng váng đảo điên, thân thể không chịu khống chế mà nghiêng về vách núi.

"Bạn học!" Trong mắt thanh niên cảnh sát, anh chỉ thấy học sinh nọ đột nhiên nhìn chằm chằm lan can bảo hộ rồi lao qua. Cảnh sát trẻ tuổi bị dọa hết hồn, người đổ mồ hôi lạnh, anh vội vàng chạy tới kéo học sinh đang tìm chết trở về.

"Bạn học, xin em đừng nghĩ quẩn, trên đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua..."

"..." Người chơi nam sinh ngơ ngác nhìn cầu treo bằng dây cáp trước mặt, tất cả ảo giác và chướng ngại vật che mắt đã tan thành mây khói. Cậu ta chảy mồ hôi ròng ròng, lúc này nhìn phía đối diện chỉ cảm thấy mọi thứ đều là giả.

Sau đó lại có thêm hai người chơi thử nghiệm, không một ai có thể qua cầu.

Một mặt là NPC thật sự nghĩ rằng bọn họ chạy đi tự tử tập thể, mặt khác, đám người chơi không thể rời khỏi thôn Ngô Đồng. Thể xác và tinh thần đều bị tra tấn mỏi mệt, mệt đến mức bọn họ phải ngã quỳ xuống đất.

"Phó bản đang giỡn mặt chúng ta!" Bọn họ tức giận đấm vào nền đất.

Chắc chắn phó bản đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn, có điều chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra như thế nào? Bọn họ đều chưa từng động tay hay động chân.

Chỉ có Salman là bày ra biểu tình rạn nứt vì bị sét đánh.

NPC trong phó bản đều vận hành theo trình tự trước sau, nếu mọi chuyện đi theo trình tự thì cốt truyện sẽ không tan vỡ dễ dàng, không tạo thành bug cho phó bản. Chỉ có người chơi nhúng tay thì mới có thể phá hỏng toàn bộ cốt truyện, thậm chí xuất hiện hoàn cảnh khiến người người há hốc mồm ngạc nhiên như hiện tại.

Mà người có khả năng phá hỏng toàn bộ tuyến cốt truyện nhất...

Là A Phi sắm vai NPC —— Người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú là Salman đưa ra kết luận.

Trong đó, NPC có tác dụng thúc đẩy cốt truyện phó bản trực tiếp là ai, dường như đáp án đã rõ rành rành trước mắt.

"Mình là đồ ngốc sao?" Salman muốn nuốt lại những lời hắn từng nói.

Cô Vương đã phát hiện sự bất thường của đám người chơi, thậm chí còn biết vì sao như vậy. Bởi vì cô, cô là người không thể chống đỡ câu chuyện bên ngoài phạm vi thôn Ngô Đồng.

Tất cả sự chú ý của cô Vương đều đang đặt trên người Nhậm Dật Phi. Cô vươn tay với hắn: "Hạ Xuyên, chúng ta trở về đi."

Cô từng hiểu lầm thiếu niên này, nhưng mà hôm nay đã không còn chút mê muội nào nữa: "Đi thôi, rời khỏi đây và sống cuộc sống của bản thân em." Cô Vương cười trong nước mắt, tất cả mọi chuyện cũng đến hồi khép lại.

"Cô Vương." Nhậm Dật Phi chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt hắn khá kỳ lạ, đó là loại cảm giác kỳ lạ khiến người khác không hiểu rõ lắm.

Cô Vương rút tay về theo bản năng. Không biết vì sao, cô bỗng cảm thấy thiếu niên trước mặt có hơi nguy hiểm.

"Cô là quỷ đúng không?"

Làn gió thổi qua mái tóc Nhậm Dật Phi. Hắn tháo kính mắt xuống, trong mắt không hề có đau thương hay thống khổ, ngược lại còn tràn ngập ánh sáng nhu hòa.

Cô Vương phải mất ba giây để nghe hiểu ý tứ thiếu niên. Đột nhiên cô cứng người, hai mắt trừng lớn, thân thể lùi về sau nửa bước. Cô nhìn Nhậm Dật Phi rồi khẽ lắc đầu, giống như muốn phủ định chuyện gì: "Em, em là?"

Phó bản vốn đứng bên bờ vực phá vỡ lập tức không thể chịu nổi nữa, mặt đất dưới chân truyền tới cảm giác chấn động, NPC và các người chơi không khỏi nhảy cẫng lên: "Xảy ra chuyện gì? Động đất?"

Nhậm Dật Phi từng có kinh nghiệm trải qua một lần, hắn chỉ bình tĩnh nhìn cô Vương chăm chú: "Như cô suy nghĩ."



Người chơi.

Cô Vương lại tiếp tục lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn Nhậm Dật Phi viết mấy chữ "không thể tin được", cô lẩm bẩm: "Không có khả năng, em đùa thôi, sao có thể?"

Nói đoạn, cô ngã ngồi trên đất rồi chỉ tay về phía thiếu niên: "Em đang nói đùa với tôi thôi phải không?"

"Không phải." Nhậm Dật Phi ngắm nghía mắt kính trong tay, lời nói ra tàn nhẫn dị thường.

Theo một tiếng nổ vang, tảng đá "ầm ầm" lăn khỏi vách núi, mặt đất chấn động kịch liệt, NPC đối diện cầu treo thét chói tai không ngừng.

Cô Vương ôm đầu, những ký ức năm xưa, chuyện đã từng trải qua, còn có đám học sinh trong lớp... Dường như tất cả thông tin chen nhau chui vào đầu óc cô cùng lúc.

Cô chỉ thấy trời đất quay cuồng, linh hồn bị cuốn vào gió lớn, lúc thấp lúc cao trong chốc lát rồi đột ngột bị quăng rơi tự do.

"A ——" Mấy người chơi không thể đứng thẳng nên ngã xuống mặt đất, bọn họ nhìn trời xanh mây trắng vỡ ra từng cái hố, ác ý màu đen kích động ngay khe hở.

Thanh niên cảnh sát vừa an ủi bọn họ đừng nghĩ quẫn đang đứng ở chỗ kia, gió thổi đến liền tan.

Ngay sau đó, một làn sương dày đặc từ đâu ập tới, bao phủ hết không gian bốn phía.

Đám người chơi ngồi dưới đất hai mặt nhìn nhau: "Phó bản bị hỏng ư?"

Vì chuyện này hiếm gặp nên bọn họ đều không chắc chắn lắm. Chỉ có Nhậm Dật Phi là điềm nhiên gật đầu: "Hỏng rồi, một lát nữa sẽ ổn."

Hắn có kinh nghiệm.

Salman đi qua, đi đến cạnh bên Nhậm Dật Phi rồi dùng giọng điệu "em giỏi quá" nhấn mạnh: "Bị em lừa gạt hoàn toàn rồi. Dù cho anh thời gian ba ngày nữa, anh cũng sẽ không tìm ra em được. Anh xin chịu thua, thua thật lòng."

"Ừa." Nhậm Dật Phi đè lại khóe miệng nhếch lên, hắn rụt rè đáp, "Anh vẫn rất lợi hại, chẳng qua gặp phải em."

"Khoan khoan, anh là người chơi hả?" Nhìn hai người tương tác qua lại, đám người chơi mới phát hiện sự thật muộn màng, thì ra đối phương là người chơi.

"Cho nên, anh, anh là Sơn Xuyên?"

Thậm chí bọn họ còn không suy xét tới khả năng Hạ Xuyên bị người khác đóng giả. Không thể nào đâu có biết không, ngoại trừ bản thân Sơn Xuyên ra thì còn ai có thể nhập tâm chân thật đến vậy được?

"Cậu ấy không phải Sơn Xuyên."

Thanh niên xăm trổ vẫn luôn yên lặng một đường đột nhiên đi tới, anh ta vươn một bàn tay: "Năng lực diễn xuất của cậu tốt hơn tôi. Nếu năm đó tôi có năng lực diễn xuất giống như cậu, lúc sau tôi đã không bị mọi người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động."

"Anh là?" Nhậm Dật Phi chợt nhận ra cái gì, sự tồn tại của thanh niên xăm trổ quả thật rất kỳ quái, không khác nào một khán giả chờ mong màn trình diễn hoàn mỹ.

Thanh niên xăm trổ hơi mỉm cười, anh ta nhìn Nhậm Dật Phi, giống như vừa nhìn túi da bên ngoài vừa nhìn linh hồn bên trong. Gương mặt thanh niên trở nên dịu dàng, hòa với mùi đàn hương u nhã tĩnh mịch, càng làm đối phương thêm phần hòa nhã: "Tên thật của tôi là Hạ Xuyên. Chào cậu, "Hạ Xuyên"."

Cô Vương ngã trên đất đã choáng váng đầu óc, cô nhìn Nhậm Dật Phi rồi lại nhìn "Hạ Xuyên", sau đó xoa xoa huyệt thái dương: "Rốt cuộc các cậu là ai? Chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?"

Đáp lại lời cô là tốc độ sụp đổ của phó bản.

Thế giới phó bản vỡ vụn thành từng mảng, không trung xuất hiện lỗ hổng thật lớn, bên ngoài là sương mù dày đặc không nhìn thấy thứ gì. Sau khi Nhậm Dật Phi quan sát "Hạ Xuyên" thật lâu, hắn vươn tay bắt tay người nọ: "Chào anh, Hạ Xuyên."

"Sơn Xuyên á, biệt danh anh ta là Sơn Xuyên." Salman đứng bên cạnh mở miệng bổ sung, hắn không thể nhìn A Phi gọi tên thật của người khác được.

"Trong thế giới của tôi, cảnh sát sẽ không xuất hiện, bọn họ là yếu tố ngoài ý muốn, đồng thời là nguyên nhân biến đổi. Hơn hết, nhóm lưu manh thôn cổ cũng sẽ không bị các cậu giải quyết dễ dàng, lúc này đây sẽ chết rất nhiều người."

"Phải không, trời xui đất khiến." Đủ loại yếu tố ngoài ý muốn kết hợp với nhau, tạo thành kết quả như hiện tại

Sơn Xuyên cũng chính là "Hạ Xuyên" chân chính, đôi mắt anh ta chứa ý cười: "Chắc chắn Hoang Vu Chi Giác rất hối hận, nó cho rằng nó có thể chọc giận tôi, có thể phá hủy cậu, nhưng mà đến cuối cùng, tất cả đều tác thành cho chúng ta."

"Khụ." Salman có cảm giác không thể chen vào đề tài trò chuyện giữa bọn họ nên đứng một bên cố gắng thể hiện độ tồn tại: Tác thành cho "chúng ta" là cái quần què gì?

"Không phải anh vô tình tiến vào sao?" Nhậm Dật Phi bắt được trọng tâm trong lời nói đối phương.

Sơn Xuyên mỉm cười: "Đương nhiên không phải. Tôi đến đây vì để giết các cậu. Cậu, còn có cả Salman."

___

Lâm Quan Nguyệt: I see u lookin' at my bồ, bồ t, đụng cái tay dô là mất cái tay luôn=)))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.