Chương trước
Chương sau
Đến rồi.

Nhậm Dật Phi và bạn cùng phòng đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài ban công. Sân trường vốn lập lòe điểm sáng đã không thấy đâu nữa, hiện tại gió lạnh thổi vào từng trận.

Không gian xung quanh hắn bỗng nhiên tối sầm, ký túc xá chợt biến thành mặt biển đen kịt, giường nhỏ của Nhậm Dật Phi biến thành một chiếc thuyền. Đó là một chiếc thuyền đong đưa giữa mưa giông dữ dội. Phía trước là con sóng khổng lồ cao cao ngàn thước đang ập xuống thuyền hắn.

"Tất cả đều là giả, cậu đừng quan tâm thứ khác, nhìn nơi này." Không biết bạn cùng phòng xuất hiện trên mặt biển khi nào, chỗ cậu ta giống như lỗ hổng không gian bị phá vỡ. Thông qua nó, Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy phòng ngủ những năm tháng bình yên.

Có điều lỗ hổng đang khép lại với tốc độ rất nhanh, bạn cùng phòng cũng dần dần bị bóng đen cắn nuốt.

"Chỉ cần cậu tin rằng bây giờ mình đang ở ký túc xá, bên ngoài là sóng êm gió lặng mà thôi." Bạn cùng phòng vừa mới kịp dứt câu, đối phương đã bị bóng đen cắn nuốt hoàn toàn.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi không sợ, song hắn vẫn cố cắn răng biểu hiện thái độ kiên cường hết sức: "Tôi biết đây là giả, tất cả đều là giả."

Tuy Nhậm Dật Phi nói thế nhưng lúc trông thấy sóng lớn ngập trời đang ập tới trước mặt, không phải hắn muốn làm lơ là có thể làm lơ. Thậm chí Nhậm Dật Phi còn ngửi thấy mùi vị nước biển tanh nồng thoảng qua trong không khí. Gương mặt hắn trắng bệch, có vẻ đã bị dọa choáng váng, cả người cứng đờ nhìn con sóng ập xuống như bàn tay khổng lồ chuẩn bị chụp lên mình.

Ngay giây phút sắp bị sóng ập chết, Nhậm Dật Phi nhắm mắt.

Dường như thị giác, thính giác, khứu giác và ngay cả xúc giác đều đang cảnh báo hắn gặp tình cảnh gian nan. Nhậm Dật Phi biết bản thân không thể nào khủng hoảng, hắn càng sợ thì sẽ càng làm tăng sức mạnh của đối phương.

Sau 11 giờ đêm là thời gian để "quỷ" hành động, cho dù thiết lập nhân vật của "quỷ" là người bình thường đi nữa thì giá trị sức chiến đấu trong thời gian giờ Tý cũng sẽ tăng cao, huống chi bản thân "quỷ" trong phó bản này còn có thể lợi dụng các loại chữ tượng hình, mượn sức mạnh từ sự tồn tại thần bí.

Nhưng mà Nhậm Dật Phi không thấy sợ lắm. Lúc này thân phận của hắn là NPC, "quỷ" sẽ không dám động thủ giết Nhậm Dật Phi thật, cùng lắm là dọa hắn sợ thôi.

Bởi vì trong lòng nghĩ vậy nên Nhậm Dật Phi không hoảng hốt chút nào, hắn cố tình làm vẻ mặt sợ hãi, chừa cho đối phương một chút mặt mũi.

Quả nhiên sau đó giống như hắn tính toán, những gì "quỷ" làm đều là chiêu trò lừa gạt, chỉ cần nhìn thấu thì sẽ không đến mức tổn thương chân chính.

"Cậu là ai?" Gió trên biển đen càng lúc càng lớn, Nhậm Dật Phi quyết định lên tiếng dò hỏi. Hiện tại hắn dùng thân phận NPC nói chuyện, có lẽ sẽ có khả năng khiến đối phương hạ thấp cảnh giác, lộ ra bộ mặt thật.

Bóng đêm đen nhánh bỗng hiện ra một vòng tròn lốc xoáy, có thứ gì động đậy muốn chui ra từ trong.

"Tôi khuyên cậu đừng ra. Đây là một người chơi, không phải NPC như cậu suy nghĩ."

Trên mặt biển chợt xuất hiện một bóng dáng âm u, sau lưng người nọ là đôi cánh đen to lớn, nửa thân thể ẩn giấu trong hư không, nửa còn lại dò ra nhìn xem, hình như vẫn luôn quan sát bọn họ diễn.

Lốc xoáy vừa xoay được nửa đường thì lập tức dừng lại, "quỷ" rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhậm Dật Phi không khỏi nheo mắt. Thị lực của hắn không tính quá tốt nhưng trong bóng đêm, Nhậm Dật Phi vẫn có thể nhìn thấy quanh tròng mắt người kia có một vòng sáng, rõ ràng anh ta là một người chơi dùng đạo cụ đặc biệt.

Đúng là số xui xẻo, không ngờ còn có đạo cụ trực tiếp nhìn thấu thân phận người chơi nữa à? Thanh niên trẻ tuổi không so tài so đức thì cũng so thị lực, đối phương lại đi dùng năng lực đồng tiền!

"Người có năng lực diễn xuất như thế, suýt chút nữa gạt "quỷ" tự chui đầu vào lưới. Cậu là Thỏ Đen Nhậm Dật Phi."

Bóng dáng đột ngột chen ngang là một bóng đen không thấy mặt mũi. Bất cứ lúc nào, người nọ cũng có thể chui nửa người ra từ nhiều chỗ khác nhau. Anh ta tiếp tục chui ra từ một vị trí khó đoán, thậm chí vừa mở miệng đã nói toạc thân phận Nhậm Dật Phi: "Cũng hay, một tên là Salman chạy trốn, còn có một tên là cậu."

Nụ cười trên mặt Nhậm Dật Phi biến mất ngay tức thì: "Salman?"

Thì ra là anh.

"Không biết ngài đây là vị nào?" Hắn ngồi dậy, gương mặt đã không còn chút biểu cảm sợ hãi, "Lén lén lút lút thì có gì thú vị, chi bằng ra đây tâm sự với tôi?"

Nửa bóng người trong hư không liền biến mất không thấy tăm hơi, giống hệt như sóng nước mặt biển.



"Không phải chứ, tôi chỉ là ngụy trang giả tay trói gà không chặt, ngay cả đối mặt nói chuyện với tôi mà anh cũng sợ sao?" Nhậm Dật Phi dùng lời nói kích thích đối phương. Bây giờ hai người đều không rảnh quan tâm "quỷ", cứ mặc kệ cậu ta cứng đờ xấu hổ nấp sau đám lốc xoáy.

Bóng dáng lại tiếp tục ló đầu, đôi mắt lập lòe vòng sáng nhìn hắn: "Cậu không cần nói kích tôi làm gì, trên người cậu có vài thứ đặc biệt. Ngay cả chính phủ cũng kiêng kỵ cậu, tôi thật sự không dám xem cậu chỉ là ngụy trang giả bình thường."

Nhìn vòng sáng quanh tròng mắt anh ta, Nhậm Dật Phi tươi cười lạnh lẽo: "Trước đây tôi chưa từng gặp qua đạo cụ chuyên nhắm vào ngụy trang giả. Anh vừa rút khen thưởng đúng không?"

Giữa người chơi phá giải phó bản và người chơi theo trường phái ngụy trang luôn luôn có loại không khí cân bằng vi diệu. Từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, không bên nào làm gì được bên nào. Nếu có loại đạo cụ chuyên nhắm vào một nhóm người trong hai thì trạng thái cân bằng đã bị phá vỡ.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi có lý do nghi ngờ, tất cả là Hoang Vu Chi Giác giấu giếm chuẩn bị.

"Nó không nên phá hỏng niềm vui diễn kịch của tôi." Phó bản này quá bó tay bó chân, hắn diễn xuất không vui vẻ gì cả.

"Đây vốn là nơi khắc nghiệt như vậy, cùng lắm chúng ta cũng chỉ là cổ trùng được nuôi, giết hại lẫn nhau thì nó mới hài lòng. Cậu lại ngồi đây đòi tìm kiếm niềm vui, cậu tìm kiếm niềm vui ở nơi thế này hả? Đúng là khiến người ta... A?" Bóng đen lại tiếp tục chui nửa người ra từ không gian nào đó, hơn nữa anh ta thấy Nhậm Dật Phi không làm gì được mình nên hả hê cười to. Ai ngờ đối phương vừa mới nhếch miệng lên, nụ cười anh ta liền cứng đờ trên mặt.

"Vui lắm sao? Anh cứ cười tiếp đi." Không biết Nhậm Dật Phi xuất hiện ở sau lưng người nọ từ khi nào, hai mắt hắn đỏ rực, một tay đè xuống đôi cánh đen tuyền của đối phương. Đoạn dây tơ hồng thứ ba trên cổ tay Nhậm Dật Phi lập tức đứt gãy: "Đừng nói với tôi là anh cho rằng, trên đời này chỉ có một mình anh sở hữu năng lực xuyên không thôi nhé?"

"A——" Bóng đen hét lên một tiếng thống khổ, vậy mà đôi cánh hư không của anh ta đã bị Nhậm Dật Phi thẳng tay xé rách.

Lười biếng, kẻ du hành không gian.

"Quỷ" nấp giữa không trung không khỏi phát run muốn chạy. Mặc dù giờ Tý mỗi đêm cậu ta đều mạnh gần như biến thái, song đám người trước mặt mới càng biến thái hơn.

Đây là năng lực của người chơi Hoang Vu Chi Giác? Sợ quá sợ quá.

Quỷ đang muốn tìm cách chạy trốn, Nhậm Dật Phi cũng không thèm liếc nhìn. Hắn cười tủm tỉm uy hiếp người chơi kia: "Nói cho tôi biết Salman đi đâu rồi. Anh nói, tôi có thể tha cho anh một con đường sống đó nha."

"A." Nhưng mà người nọ chỉ quay đầu nhìn Nhậm Dật Phi một cái. Anh ta hạ quyết tâm tự xé rách đôi cánh chính mình rồi chật vật tránh thoát.

Nhậm Dật Phi cũng không đuổi theo bắt người. Hắn nhìn đối phương ngã từ hư không ra ngoài, ngã xuống mặt biển đen.

Mặt biển thoáng hiện một mảnh lông chim nâng thân thể người nọ.

Khi đôi cánh hoàn toàn biến mất, người chơi như bóng đen biến lại thành bộ dáng thật sự. Anh ta là một nam sinh nhan sắc tầm trung, nhìn không quá nổi bật, Nhậm Dật Phi cũng chưa từng gặp qua.

Lúc này hắn mới ngửi được mùi hương sách cổ không nói nên lời trộn lẫn với mùi thơm nước trà. Người có hình tượng văn nhân trí thức trong đám người chơi Thập Đại...

"Số một Thập Đại... Tên gì ấy nhỉ?"

Kỳ Minh:...

Thương tổn không lớn nhưng sỉ nhục không nhỏ.

Kỳ Minh đứng lên, dưới chân anh ta là vô vàn đường kẻ ngang dọc, đất trời rộng lớn bỗng xuất hiện một cái bàn cờ. Nhậm Dật Phi bị vây trong bàn cờ, dường như hắn đã bị ràng buộc bởi một vài quy tắc đặc biệt nào đó.

"Nghe nói cậu chơi cờ vua khá giỏi, không biết cờ vây thì sao?"

Nhậm Dật Phi:... Khéo quá à, hắn không giỏi cờ vây.

Có vẻ tình huống bây giờ là đối phương đang bắt buộc Nhậm Dật Phi phải đứng đây chơi cờ, chơi xong rồi cũng không thể rời đi. Tạm thời hắn không biết nếu chơi thua thì sẽ thế nào. Có điều nhìn vẻ mặt người nọ, nhất định Nhậm Dật Phi chơi thua sẽ rất phiền toái.

"Nếu không chấp nhận khiêu chiến, cậu sẽ bị nhốt lại đây mãi mãi. Bàn cờ này, cậu biết chơi cũng phải chơi, không biết cũng phải chơi." Kỳ Minh cong khóe môi đắc ý, hôm nay đệ nhất ngụy trang giả sẽ chết ở trong tay anh ta sao?



"Anh rất tự tin nhỉ?" Nhậm Dật Phi hỏi.

"Biệt danh của tôi là Kỳ Minh. Kỳ trong vi kỳ, minh trong minh trà*." Kỳ Minh bình tĩnh đáp lời không khác nào đang nói: Đúng vậy, tôi rất tự tin.

*Cờ trong cờ vây, trà trong mầm trà.

Nhậm Dật Phi nhíu mày, hắn thật sự không am hiểu cờ vây, trình độ chơi cờ chỉ ngang bằng học sinh mẫu giáo. Trong khi người nọ lại dám dùng cái tên Kỳ Minh thay thế, nói không chừng cũng là trình độ nghiệp dư.

Khả năng thắng rất thấp.

Nhậm Dật Phi thở dài. Hắn đang muốn chấp nhận đề nghị khiêu chiến thì một bàn tay đột ngột vươn ra từ bên người hắn: "Để anh."

"Salman?" Nhậm Dật Phi không khỏi kinh ngạc nghiêng đầu, hắn nhìn Salman từ đâu xuất hiện, "Sao anh lại ở đây?"

Salman duỗi tay bắt lấy một hạt bụi trên lưng Nhậm Dật Phi: "Anh vẫn luôn giấu ở trong nó, đi theo em một đường."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhậm Dật Phi chụp lấy cánh tay hắn, "Vì sao anh bỗng nhiên mất tích?"

"Có một người khó đối phó tìm tới nên anh mới ẩn nấp tạm thời, trốn vào một hạt bụi. Đây là một đạo cụ quý hiếm, có thể sử dụng để bảo vệ bản thân toàn vẹn. Khuyết điểm duy nhất của nó là một khi anh ra ngoài, nó hoàn toàn mất đi tác dụng."

Salman cười giải thích: "Anh cố tình để hạt bụi rơi xuống ghế ngồi. Nếu anh mất tích, chắc chắn người đầu tiên phát hiện sẽ là em, hơn nữa chắc chắn người tới phòng đầu tiên cũng sẽ là em. Em mang hạt bụi đi, kết quả mang theo anh đi cùng."

"Các cậu vẫn còn tâm trạng ở đây chim chuột hò hẹn, nói chuyện yêu đương sao?" Cẩu độc thân đối diện phẫn nộ trong bất lực, anh ta vung tay, "Tôi nhận được lời tiếp chiến của cậu. Không có Thỏ Đen thì Salman cũng tốt."

Kỳ Minh vừa dứt lời, đường kẻ ngang dọc dưới chân bọn họ liền trở nên rõ ràng, một bàn cờ lớn thật sự xuất hiện. Kỳ Minh và Salman đứng thẳng ở hai bên trái phải.

Chẳng qua người chơi cờ đã có, bàn cờ vây cũng có, song quân cờ đâu rồi?

"Đừng lo, không phải quân cờ đây à?" Không biết Kỳ Minh đã làm gì, anh ta há miệng ho ra một búng máu, sau đó hai bên bàn cờ khổng lồ lập tức hiện lên rất nhiều bóng dáng. Đám người bên trái mặc đồ trắng, đám người bên phải mặc đồ đen.

Nhậm Dật Phi tập trung nhìn kỹ, thế mà hắn nhìn thấy vài bóng dáng quen mắt. Bọn họ là những người mà Nhậm Dật Phi từng lướt ngang trên đường, hoặc tình cờ gặp qua trong ký túc xá.

Hắn cẩn thận phân biệt từng người một, Nhậm Dật Phi phát hiện bọn họ đều là sinh viên trong trường. Lúc nhìn thấy một nữ sinh mặc đồ trắng bên trái, biểu tình hắn thay đổi tức thì: "Triệu Nhị?"

Đám người đều không nói nửa lời, bọn họ nhắm mắt đứng ngơ ngác một chỗ.

"Anh lấy người ra làm quân cờ?" Salman u ám sắc mặt. Tuy là NPC đi nữa thì ở thế giới này, bọn họ cũng là con người đang sống sờ sờ.

Kỳ Minh nhìn thấy vẻ mặt hai người đột nhiên thay đổi, anh ta hơi sửng sốt, cuối cùng bật cười thật lớn: "Đám NPC đó cũng chỉ là tượng sáp hoạt động theo trình tự mà thôi. Các cậu bị vẻ bề ngoài của bọn chúng mê hoặc, sa chân vào đạo đức nông cạn của nhân loại. Cho dù không gặp tôi thì các cậu cũng không thể tiến xa."

"Từ khi nào mà đạo đức thấp hèn cũng trở thành ưu điểm được vậy? Nếu Hoang Vu Chi Giác chỉ toàn là loại người như anh, thế thì tôi đã hiểu vì sao nó phải thanh trừng các anh cho bằng được." Nhậm Dật Phi thoáng hiện lên ở xung quanh bàn cờ. Hắn đang muốn cứu người, không ngờ vừa sờ tay vào lại như sờ vũng bùn lầy lội.

Lại là một không gian nhỏ đã bị ngăn cách, vì nó trong trạng thái bao vây nên Nhậm Dật Phi không thể đi vào.

"Vậy ư?" Kỳ Minh không cho là đúng, "Đáng tiếc nó không thanh trừng tôi được. Mà hôm nay các cậu đều phải chết nơi này... Còn muốn xem kịch bao lâu nữa? Ra đây hết đi."

Nhậm Dật Phi vừa quay đầu sang, hắn liền nhìn thấy trên mặt biển đen nhánh có không ít người chơi đang khoanh tay hóng chuyện. Người chơi mùi gỗ đàn hương, mùi rượu mạnh, mùi hoa mộc tê... Mà người đứng gần Nhậm Dật Phi nhất mang theo một mùi hương bạc hà giống như được ướp đá.

"Cậu cho rằng chính mình là thợ săn nhưng không biết một chuyện. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh đang núp ở đằng sau."

Kỳ Minh lại nhìn về những người chơi khác: "Chỉ cần giết chết một trong số hai người bọn họ, các người có thể đạt được quyền miễn tham gia phó bản thanh trừng. Hiện tại giết hết cả hai người bọn họ, cuộc thanh trừng người chơi sẽ lập tức kết thúc. Thế nào? Ra tay không?"

Gió thổi qua mặt biển, đoàn lốc xoáy màu đen giữa không trung hơi run rẩy một chút, rốt cuộc nó cũng biến mất hoàn toàn: Thế giới này là của tôi hả, thế giới này của các anh mới đúng. Làm phiền rồi, tại hạ đi đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.