Chương trước
Chương sau
Sau khi Nhậm Dật Phi nói thế, rất nhiều người xem hắn như kẻ địch. Vài người thì tỏ ra không sao, bởi vì giữ gìn bầu không khí toàn thể, bọn họ cũng hạn chế gây chuyện bất hòa.

Thành thật mà nói, hành vi xa lánh hắn không khác nào đám học sinh tiểu học không hề tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho Nhậm Dật Phi. Kiêu ngạo đã đến trình độ nhất định, hắn nhìn ai cũng cảm thấy người này không xứng đáng để cho mình thân thiết.

Chỉ có Salman là ngoại lệ, anh ấy quá thơm.

11 giờ rưỡi, tất cả người chơi ra ngoài đều trở lại biệt thự, hai bên bàn dài ngồi đầy người. Vài người trong số đó thảo luận về vụ án, vài người thì tán gẫu cho vui, sau đó cùng chờ thức ăn mang lên.

"Bốp bốp bốp." Trên bàn dài chợt vang lên tiếng vỗ tay vang dội, "Hôm nay xem một màn trinh thám vô cùng xuất sắc, còn nghe được một giọng điệu vô cùng thú vị."

Các tuyển thủ không quá xác định người này ám chỉ "màn trinh thám xuất sắc" và "luận điệu thú vị" là cái gì, thật ra bọn họ đều cảm thấy màn trinh thám của bản thân là xuất sắc hơn người nhất.

Có điều thanh âm kia lại không hề có ý nói tiếp, đối phương phân phó nhân viên phục vụ chuẩn bị thức ăn.

Nhậm Dật Phi ngồi ở trên ghế, hắn cầm di động nghĩ thầm: Chủ nhân giọng nói phát hiện mình nhắc nhở mập mờ người xem ở bên kia màn hình, rằng đây là "nơi ngoài sự quản lý của pháp luật" sao?

Không biết khi nào ở đất liền mới có thể phát hiện nơi này xảy ra chuyện không hay. Hiện tại chỉ mới chết một người, chẳng qua về sau thì sẽ rất khó nói.

Ngoài ra, Nhậm Dật Phi còn có một loại cảm giác quái dị: Dường như số lượng người chơi dùng phần mềm trinh thám kia hơi vượt quá số lượng tiêu chuẩn.

Vừa rồi ở đây còn chưa tới mười người, trong khi người dùng phần mềm đã có đến bảy người. Trừ khi nó là phần mềm mang tính quốc dân, nếu không tỷ lệ đó thật sự quá cao.

Nếu chuyện có biến, ắt có nguyên do. Cũng không biết "nguyên do" kia là cái gì nữa.

Thức ăn được đẩy ra, một bàn thức ăn phong phú lập tức đánh vỡ suy nghĩ hắn. Nhậm Dật Phi cầm đũa lên, sau đó chớp chớp mắt với màn hình phát sóng trực tiếp: "Thấy không ạ? Thịt bao la là tình yêu bao la á!"

Nhậm Dật Phi vừa nói vừa xé một chân chim cút chiên: "Mắm xay nhỏ, mật ong và gia vị bên trên, nướng cho vàng óng, cuối cùng thêm một ít muối. Lúc cắn một cái sẽ nghe được tiếng vỡ giòn tan, đó là tiếng da giòn vàng mỏng vỡ vụn, để lộ thịt nạc ngon mềm bên dưới. Sau khi ăn xong có thể ăn trứng cút luộc bên cạnh nữa nè, một nhà hai đời, xếp hàng vô bụng."

"Ma le quỷ sứ." Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp vừa mắng hắn vừa chảy nước dãi. Tức chết bọn họ, hình như thức ăn ngon thật! Đây mà là chương trình trinh thám hả? Đây là chương trình trinh thám cái lưỡi tôi thì có!

Mà thoạt trông món cháo vi cá và gà xé vàng óng cũng ngon miệng quá, xem bộ dáng tên kia say mê đến mức đôi mắt đều nheo lại... Khán giả không nhịn được rút điện thoại di động ra, bắt đầu chọn thực đơn cơm hộp hôm nay.

"Tôi có thể gọi món không?" Nhậm Dật Phi chợt nghĩ, hắn hỏi người phục vụ đằng sau.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, đối phương nhìn thoáng qua những người khác theo bản năng: "Chuyện này..."

"Có thể." Trên bàn dài lại xuất hiện thanh âm bí ẩn, "Người thắng được hưởng tất thảy, đây là mục đích của chúng tôi."

Đôi mắt Nhậm Dật Phi liền sáng rực: "Tôi muốn ăn vịt nướng, loại xiên nè, còn có gan ngỗng chiên, bên trên rưới một chút trứng cá muối. Đúng rồi, cam nhồi thịt cua nữa!"

Hắn nghĩ gì gọi nấy, quả thật diễn cảnh "dán mũi lên mặt" trong phòng ăn hiện trường. Nhưng mà không ngờ nhân viên phục vụ lại lấy ra một quyển sổ nhỏ rồi ghi chép nghiêm túc. Đám tuyển thủ còn lại không khỏi hốt hoảng, trong lòng cảm thấy bọn họ không chơi cùng một trò chơi.

Sau bữa cơm trưa, tuyển thủ chưa giải quyết xong vụ án tiếp tục đi điều tra, Nhậm Dật Phi thì ở trong biệt thự. Hắn không khác nào u hồn yên lặng lượn lờ trên hành lang không chút âm thanh, mục đích là những bức tranh sơn dầu.

Các bức tranh sơn dầu này chính là một loại manh mối. Nếu hôm nay không có bức tranh sơn dầu kia, Nhậm Dật Phi sẽ không lập tức đoán ra nạn nhân là một nhà thiết kế nam trẻ tuổi, sau đó lấy được địa chỉ cụ thể từ cảnh sát Trương.

Dãy phòng hai bên hành lang đều đang đóng chặt, vài phòng là cho tuyển thủ ở, vài phòng thì trống không. Hắn đi lên tầng ba, phát hiện con đường thông đến gác xép đã bị một hàng rào đen bằng sắt chặn lại.

Sàn nhà bên kia hàng rào sắt sạch sẽ như mới, không giống với bộ dáng không người cư trú. Nhậm Dật Phi biết chương trình buổi tối của mình là gì rồi.

Thời gian lúc có việc làm luôn trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã đến giờ ăn tối, các tuyển thủ vội vã nối nhau trở về. Trên người bọn họ đổ đầy mồ hôi, từ vẻ mặt là có thể đoán ra tâm tình bọn họ giờ lúc này thế nào.

Đa số người chơi vẫn cảm thấy ổn, ngược lại một số người thì cực kỳ thấp thỏm bất an.

Trước khi bắt đầu bữa tối, theo thường lệ là thời khắc tim đập chân run -- Viết đáp án.

Nhậm Dật Phi không chút do dự viết "bạn trai cũ".

Người nắm chắc đáp án mười phần ở đây như hắn không nhiều. Cho dù đã tin tưởng trăm phần trăm đi nữa, hiện tại đa số bọn họ đều sẽ suy nghĩ một chút, hoặc là sắp xếp trình tự sự việc lại một lần, sau khi xác nhận không có sai sót thì mới viết đáp án.

Đợi toàn bộ tuyển thủ viết đáp án xong, xe thức ăn được người đẩy ra, nhân viên phục vụ bưng từng phần ăn đặt lên bàn dài. Nhậm Dật Phi không giống người khác, trước mặt hắn là gan ngỗng chiên, bên trên rưới trứng cá muối, hơn nữa còn có vịt xiên nướng và cam nhồi thịt cua mà hắn gọi ban trưa.

Nhậm Dật Phi vội vàng mở nắp quả cam, sau đó dùng muỗng nhỏ múc một miếng thịt cua: "Ôi, đầu bếp làm món này là thần tiên phương nào vậy. Nếu tôi thắng, tôi có thể mang đầu bếp đi không?"

Mọi người nghe xong đồng thời nhao nhao ghé mắt. Bọn họ không biết mình nên phỉ nhổ hắn đầu óc quái dị nghĩ mình có thể thắng, hay là nên phỉ nhổ hắn chấp nhất với thức ăn. Bản thân vốn là một thần tượng cần quản lý thực đơn ăn uống, động đâu ăn nấy thỏa thích chè chén có phải không tốt lắm hay không?



"Cựu thần tượng." Nhậm Dật Phi sửa lại cách nói sai lầm của đám người, "Tôi đã rút khỏi giới giải trí, bị toàn bộ trang mạng phong sát." Ngay cả người hâm mộ cũng không còn một ai.

"Không phải còn có thể trở lại được à? Dù sao cảnh sát kia của cậu cũng nói không đủ chứng cứ, trở lại giới giải trí chỉ là chuyện nhỏ?" Cũng có người không cho lời hắn là đúng. Giới giải trí dễ kiếm tiền như vậy, sao có thể nói đi là đi? Bọn họ chết cũng phải chết trong giới giải trí.

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu thở dài. Chắc chắn nguyên chủ không cam lòng chút nào. Cậu ta không làm chuyện đó, đương nhiên không thể tùy tiện đội nồi oan ức, chẳng qua...

"Không về được nữa, người tôi đắc tội là ai chứ, là tư bản."

Chuyện xảy ra không một ảnh chụp, nhưng lại có rất nhiều thủy quân lên bài bôi đen, cho dù cảnh sát điều tra khẳng định không có chứng cứ chứng minh thì bọn họ cũng có thể lên bài "Không có chứng cứ không chứng tỏ cậu ta không làm".

Nếu muốn nói sau lưng không có tư bản nhúng tay, đúng là quỷ cũng không tin nổi. Trừ khi nguyên chủ được ai đó có quyền lực lớn lên tiếng, hoặc bản thân cậu ta chính là tư bản, nếu không thì minh tinh dù đẹp đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là con rối ở trong tay tư bản.

"Hừ." Đối phương vẫn nhất quyết không tin. Anh ta nhìn Nhậm Dật Phi ăn đến ngon miệng, rốt cuộc cũng cầm một củ khoai lang tím làm điểm tâm. Sau khi do dự trong chốc lát, người nọ mạo hiểm cắn thử.

Một miếng, không sao, hai miếng, vẫn không có chuyện gì.

"Biết ngay mà." Tuyển thủ nọ hơi đắc ý, anh ta nuốt phần khoai còn lại vào bụng, ai ngờ lại ngã "ầm" một tiếng vang dội xuống mặt bàn.

Đám tuyển thủ khác bị dọa cho giật mình hốt hoảng. Người chưa ăn do dự không ăn, người đã ăn một nửa cũng thật rối rắm.

"Hung thủ là bạn trai cũ, chứng cứ là..." Hàng phía trước có một nữ sinh đeo mắt kính, cô nhắc nhở nhóm tuyển thủ còn lại. Nữ sinh đã ăn được một lúc lâu, đáp án cô chính xác.

Gương mặt vài người trong nhóm tuyển thủ lập tức trắng bệch, họ buông đồ ăn xuống, bởi vì họ lựa chọn đáp án sai.

Nữ sinh đeo mắt kính nhìn về phía Nhậm Dật Phi. Buổi sáng cô đã ở ngoài cửa, nhìn hắn đứng một mình trong phòng, thậm chí tự tin đến mức gọi cả ba nghi phạm đến nói chuyện đối mặt.

Thật ra cô đã tìm ra nghi phạm của vụ án từ lâu, song vẫn có cảm giác thua cuộc không nói nên lời. Cho nên người này có đầu óc như vậy, vì sao lại chen chân hỗn loạn chạy vào giới giải trí?

Đột nhiên cô sinh ra chút cảm giác tiếc nuối, tiếc nuối vì ngọc châu lại vướng phải bụi trần.

Giờ phút này, Nhậm Dật Phi đang vừa ăn bánh flan vừa nghĩ đến triệu chứng của người chơi vừa ngã xuống, quả thật không giống triệu chứng của người chơi ngã xuống ngày hôm qua, khác biệt rất nhiều về chi tiết.

Thời gian phát tác của tuyển thủ hôm nay lâu hơn tuyển thủ ngày hôm qua một chút, người nọ không có triệu ứng khó thở, sắc mặt cũng không đỏ bừng. Đây không phải triệu ứng trúng độc Cyanide.

Cho nên ban tổ chức đã chuẩn bị hai loại thuốc cho tuyển thủ bị loại trừ, một loại gây hôn mê và một loại trí mạng.

Sau khi trúng thuốc gây mê, tuyển thủ sẽ bị đem làm con tin xuất hiện trên thuyền. Còn trúng phải thuốc độc, người nọ sẽ trở thành "con tin chết" và bị xử lý.

Điều kiện phân chia hai loại thuốc là gì? Người trong bóng tối dựa vào cơ sở nào để phán đoán một người nên chết hay không nên chết? Nếu bây giờ Nhậm Dật Phi nhúng tay, phá hỏng kế hoạch thực hiện tội ác sau màn, người nọ sẽ giết hắn đúng không?

Chẳng hạn như trước lúc câu hỏi kết thúc phải nói ra đáp án chính xác là "bạn trai cũ", hơn nữa còn phải kèm theo lời giải thích mang tính thuyết phục.

May mà lý trí Nhậm Dật Phi đánh vỡ ý nghĩ nguy hiểm của hắn kịp thời.

Cho dù muốn lấy thân mình ra làm mồi nhử, dẫn dắt người sau màn xuất hiện thì cũng nên đợi đến giữa giai đoạn 30 ngày, thời cơ tương đối thích hợp. Bây giờ trực tiếp phá vỡ kế hoạch, ngược lại chính là rút dây động rừng.

Thậm chí có thể khiến bản thân lún sâu, mất nhiều hơn được.

Tuyển thủ hôn mê đã bị người khiêng đi, còn có vài người cứng đờ không ngừng run rẩy. Không khí trên bàn dài lại lần nữa đông cứng, ngay cả Nhậm Dật Phi cũng yên lặng rất nhiều.

Nếu không có sai số thì số lượng người chơi bị loại trừ của hôm nay là 4, còn lại 39 người sống sót.

Giả sử mỗi ngày đều phải loại trừ nhiều người như vậy, chỉ sợ bọn họ không thể kiên trì đến 30 ngày, không biết liệu ban tổ chức có thể điều chỉnh độ khó của trò chơi hay không.

Đa số những người này đều là người yêu thích trinh thám, am hiểu lý thuyết suông, song hiện tại cần áp dụng thực tiễn, rất nhiều kiến thức lý thuyết không thể nào áp dụng, kết quả bọn họ không thể phát huy năng lực chân thật, cũng khó lòng phát huy.

"Thời gian dùng cơm kết thúc." 6 giờ 30 phút, thanh âm ác mộng lại lần nữa xuất hiện, mang theo tiếng cười khẽ tà ác không khác nào ác ma.

"Thời gian viết đáp án kết thúc, đáng tiếc có 4 người chơi trả lời không chính xác."

Nhân viên phục vụ đi tới phía trước, bọn họ làm thủ thế mời với ba tuyển thủ chưa động vào thuốc mê.

"Tôi không đi!" Còn tưởng rằng bọn họ sẽ giống đám tuyển thủ yên lặng rời bàn dài như hôm trước, ai ngờ một người trong số đó đã căng thẳng cực hạn, hiện tại chạm nhẹ một cái, người lập tức vỡ tung.



Cô đứng lên, hung hăng đẩy đồ ăn trước mắt khiến mâm thức ăn và ly nước đổ văng trên đất: "Rốt cuộc người chơi bị loại sẽ phải đi đâu? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn có mấy trăm nghìn, mấy triệu người đang xem kênh phát sóng trực tiếp, anh có giỏi thì trả lời tôi đi?"

Tuyển thủ đỏ mắt, không giống như đang khóc mà giống phẫn nộ hơn: "Chúng tôi đến tham gia trò chơi trinh thám, chứ không phải tham gia trò chơi sinh tồn!"

Lời nói của cô không khác nào chuông thức tỉnh đám người, bọn họ cũng cần một lời giải thích. Ít nhất là bọn họ phải biết kết cục của sự thất bại.

Đúng là một người thông minh, biết lợi dụng ưu thế lớn nhất ở trên người mình —— Lập trường. Kết nối tất cả mọi người với tư cách người chơi, đồng thời mượn thế giới đầu bên kia màn hình phát sóng trực tiếp, hình thành chút sức mạnh dựa vào lực lượng của chính phủ.

Dù sao kết quả cũng sẽ không tệ hơn, sao lại không mạo hiểm thử một lần?

"Ngày thứ mười một sẽ có một hạng mục hồi sinh cho tuyển thủ bị loại. Trong đội ngũ người chơi bị loại trừ, chúng tôi sẽ căn cứ vào năng lực đã tổng hợp của họ mà lựa chọn ba người, cho bọn họ trở về đội ngũ."

Thanh âm kia không trả lời câu hỏi của bọn họ, ngược lại nói đến một chuyện thoạt nhìn không có gì liên quan.

"Còn có sống lại sao? Tức là nói... Bọn họ không có việc gì?"

Thanh âm nọ yên lặng, nhưng đám tuyển thủ lại cam chịu, hòn đá tảng trong lòng bọn họ đã vơi đi một khối, ngay cả tuyển thủ vừa không chịu di chuyển cũng chủ động tới trước mặt nhân viên phục vụ. Cô chỉ vào cửa chính: "Đi thôi, người bị loại trừ phải đi đâu vậy?"

___

Chim cút chiên thơm ngol mời bạn ăn nhaaaaaaa:









Gan ngỗng chiên + trứng cá muối:







Cam nhồi thịt cua:







Cháo vi cá:









Bánh flan zui zẻ:







Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.