Sư tổng gọi Đỗ Nhược Ngu, ngày thường đi làm khẳng định là xưng hô “Thư kí Đỗ”, có đôi khi nóng nảy, gọi cả tên lẫn họ: “Đỗ Nhược Ngu!” 
Sư Diệc Quang vốn tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, ít nói, sau khi kết hôn cũng rất ít khi gọi Đỗ Nhược Ngu, có việc liền “Uy, cái kia, cậu” chỉ đại một cái. 
Kết quả hôm nay Sư Diệc Quang đột nhiên nói một câu “Tiểu Ngu”, làm hồn Đỗ Nhược Ngu rớt mất. 
Dù buồn ngủ đến đâu anh cũng giật mình tỉnh dậy, Đỗ Nhược Ngu mở mắt ra nhìn Sư Diệc Quang, hỏi: “Sư tổng, anh làm sao vậy?” 
Sư Diệc Quang có chút khó chịu trước phản ứng của anh, nói: “Không sao, gọi một tiếng không được hả.” 
Đỗ Nhược Ngu nghĩ tới nghĩ lui, có phải anh lại kích thích đến tổng giám đốc không, lại không nghĩ ra được tại sao. 
Sư Diệc Quang buông anh ra, lại xoay người, đưa lưng về phía anh, nói một câu: “Người khác còn có thể gọi, tôi thì lại chưa gọi.” 
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, ẩn ý của Sư tổng là sao không thể gọi sao. 
Đỗ Nhược Ngu lập tức nhớ tới Bùi Lăng, anh đã nói: “Cứ gọi tôi là Tiểu Ngu là được.” 
Anh tức khắc dở khóc dở cười, tổng giám đốc đến cái này cũng phải tranh sao? 
Đỗ Nhược Ngu không khỏi giật giật khóe miệng, tiến đến gần Sư Diệc Quang, đầu dựa vào lưng anh ta, nhẹ giọng nói: “Có thể mà, đương nhiên có thể.” 
Anh nhắm mắt lại, ngập ngừng một tiếng: “Ngủ ngon, Sư tổng.” 
*** 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-sau-khi-ket-hon-cua-tong-tai-meo-lon/2750633/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.