Đỗ Nhược Ngu quả thực bái phục đồng nghiệp của mình.
Tổng giám đốc đi ăn một bữa cơm cũng phải truy tung, lại còn biết đi ra từ nơi nào.
Sau lại nghe nói là có người thấy xe Sư tổng ở khách sạn bên cạnh, lại thấy ghế sau có hai người, sau đó thêm mắm thêm muối một truyền mười, mười truyền trăm.
Hơn nữa ở lại qua đêm là cái quái gì vậy? Anh cùng Sư Diệc Quang rõ ràng cuối cùng về nhà.
Loại tin đồn này rất khó chịu, được lan truyền mà không có bằng chứng, tổng giám đốc không thể tự mình bác bỏ những tin đồn, có vẻ hạ giá lại giấu đầu lòi đuôi, chỉ có thể chờ lời đồn tự biến mất.
May mà không có người chứng kiến, cũng không có người biết tổng giám đốc ăn cơm cùng ai.
Thế là mọi người bắt đầu suy đoán xem ai có sức quyến rũ đến mức có thể khiến tổng giám đốc thỏ ăn cỏ gần hang.
Tổng giám đốc không phải là một con thỏ đâu.
Tất cả đều là do Sư Diệc Quang đột nhiên muốn xây dựng hình tượng, nếu không anh cũng sẽ không bị người khác đụng phải.
Các đồng nghiệp đều đang đoán xem người đó là ai, ai cũng giống như Sherlock Holmes, đang tìm kiếm bằng chứng để đưa ra giả định dựa trên những tình huống ngày thường.
…… Cho các người ở công ty giải trí thật là nhân tài không được trọng dụng, sao không hỏi tóc húi cua đến tạp chí bát quái còn tuyển người không, mấy người đều đi ăn máng khác đi.
Đỗ Nhược Ngu lo lắng mình sẽ bị bại lộ, bọn họ không chỉ là vợ chồng ở văn phòng, còn là tổng giám đốc và thư ký, nếu tin tức truyền ra ngoài sẽ giống như thả một quả bom nguyên tử xuống công ty.
Kết quả là không ai nghi ngờ anh cả.
Mọi người dường như đã tự phát bỏ qua thư kí Đỗ, hoàn toàn không coi anh như đối tượng tai tiếng.
Đáng giận, anh trông an toàn đến vậy sao?
Rõ ràng anh mới là người gần tổng giám đốc nhất.
Đỗ Nhược Ngu không phục, lấy điện thoại mở máy ảnh ra chụp ảnh, mặc dù nhìn trẻ hơn một chút nhưng vẫn là một soái ca mà, tại sao lại không có chút cạnh tranh nào?
Anh cố gắng tạo dáng như một người nổi tiếng trên Internet trước ống kính, cảm thấy mình cũng được mà.
“…… Cậu đang làm gì?”
Đột nhiên giọng nói của Sư Diệc Quang vang lên, Đỗ Nhược Ngu sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại.
Sư Diệc Quang đứng trước chỗ ngồi của anh, lạnh lùng nhìn anh.
Chỉ là pha trà thôi mà anh ta phải đích thân ra ngoài hét to khiến anh sợ chết khiếp.
Đỗ Nhược Ngu đi tới cửa phòng trà, trước khi bước vào đã nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.
Anh chần chờ một chút, để mắt, không lập tức đi vào.
Phòng trà là thánh địa bát quái của mọi công ty, vô số tin đồn từ đây truyền ra, vô số người bị bắt quả tang nói xấu sau lưng, tuy nhiên vẫn có người người trước ngã xuống, người sau tiến lên tiếp tục tung tin.
Suy cho cùng thì ai cũng bận rộn trong công việc và đây là nơi duy nhất có thể gặp nhau, nghỉ ngơi nên không thể không nói chuyện phiếm.
Quả nhiên, người bên trong đang thảo luận về tai tiếng ngày hôm nay của tổng giám đốc.
“Tôi nghĩ người đó chính là trợ lý Hàn. Gần đây, trợ lý Hàn ra vào văn phòng tổng giám đốc ngày càng thường xuyên, lần nào cũng ở lại rất lâu, xuân phong đắc ý vui vẻ đi ra. Chắc chắn có mờ ám.”
“Tôi cũng thấy vậy, mỗi lần tổng giám đốc đi công tác đều dẫn cô ấy theo, tại sao không dẫn theo theo thư kí Đỗ a.”
“Đúng vậy đúng vậy, ngực lớn như thế, lại còn cao, Đàn ông đều thích phong cách hoang dã và khao khát chinh phục như thế.”
Đỗ Nhược Ngu thấy bọn họ nói quá khó nghe, chủ động đẩy cửa đi vào, mấy cô gái và đồng nghiệp bên trong giật mình, nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu có chút xấu hổ, lập tức ngậm miệng lại, nhìn xung quanh.
Vừa pha trà cho tổng giám đốc, Đỗ Nhược Ngu vừa nói: “Chắc là do dạo này công việc chúng ta quá bận rộn, mọi người đều chịu áp lực rất lớn.” Anh cầm chặt tách trà trong tay, cười nói: “Sao chúng ta không uống trà ở đây nhỉ? Nghỉ ngơi đi, nói nhiều như vậy mệt lắm.”
Đỗ Nhược Ngu dù sao cũng là thư ký của tổng giám đốc, mọi người đều có chút cảnh giác với anh, những đồng nghiệp đó không hé răng nữa, lần lượt đi về phía cửa, nhưng dù sao anh cũng là cấp dưới và còn trẻ, một đồng nghiệp không phục, đi ngang qua anh còn bồi thêm một câu: “Cáo mượn oai hùm.”
Đỗ Nhược Ngu lập tức nhướng mày, đang định dỗi lại thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến.
“Có năng lực thì nên thể hiện tài năng của mình đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Dung khoanh tay đứng ở cửa, nhếch mép nhìn vào phòng trà.
Ngũ quan khắc sâu thật tốt, cười lạnh lên cực kì có cảm giác áp bách, cái kiểu miệt thị cùng khinh thường làm người da đầu tê dại, không giống anh mềm mại, không lạnh lùng được.
Nhưng chỉ vì Hàn Dung luôn có thái độ này nên có thể luôn bị hiểu lầm nhiều hơn.
“Sống không làm nhiều, bát quái thì lại nói không ít, nói nhiều vậy sao không đến Liên Hiệp Quốc làm, dựa miệng cứu vớt thế giới cần cậu.”
Trong phòng này mọi người đều không thể cãi nhau với Hàn Dung, một người là thư ký tổng giám đốc, một người là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, bọn họ không thể đắc tội hai người, những đồng nghiệp còn lại cố gắng thuyết phục cô gái không phục kia. Sau khi họ rời khỏi phòng trà, lúc này mới trở nên yên tĩnh.
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nói: “Thực xin lỗi, chị Dung Dung, kỳ thật đều là do tôi dựng lên.”
Hàn Dung hào phóng xua tay, nói: “Không có gì, ai bảo chị đây đẹp, Người đẹp luôn phải mang một số vật nặng, như nồi sắt các loại.”
Thực ra, sau khi quen biết chị Dung Dung, anh nhận ra cô là người khá rộng lượng, có chút vô tư và thoải mái trong công việc, lại rất tốt với những người thân thiết, có lẽ cô thực sự có tính cách giống chó.
Đáng tiếc chỉ vì là con gái, xinh đẹp nên làm việc bình thường với tổng giám đốc nhưng lại bị coi là có động cơ thầm kín.
Hàn Dung bước vào, rót cho mình thứ gì đó uống rồi nói: “Dù sao thì tôi cũng quen đội nồi. Nói thật thì các cậu đúng là rất giỏi, đi ăn còn có thể gây ra scandal, cũng may là không nhìn thấy mặt cậu, nếu không cả công ty sẽ nổ tung ”.
Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng gãi mặt nói: “Hiếm khi tôi ra ngoài ăn mà còn bị bắt gặp.”
“Chuyện tình công sở bị lộ ra thực sự không tốt. Cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Đỗ Nhược Ngu cảm ơn Hàn Dung bước ra khỏi phòng trà để mang trà cho tổng giám đốc trước khi trà nguội.
Ai mà ngờ được lúc chuẩn bị tan sở lại xảy ra chuyện như thế này.
Nữ đồng nghiệp nói sau lưng về Hàn Dung và Đỗ Nhược Vũ bị mất USB.
Kỳ thật những thứ như USB rất dễ bị mất, nếu sao lưu tốt, ngoài việc cẩn thận để không bị rò rỉ quyền riêng tư thì mọi thứ khác sẽ ổn.
Nhưng không biết xui xẻo sao, cái USB này chứa tài liệu được thu thập từ các phòng ban khác nhau ở tầng dưới, những tài liệu này không thể truy cập được trên Internet, cô ta đã đánh mất ổ USB trước khi sao lưu vào máy tính.
Chắc do bận bát quái.
Hơn nữa, những tài liệu này đều là công sức của các bộ phận cấp dưới, muốn thu thập lại sẽ mất một khoảng thời gian, sẽ gây phiền toái cho rất nhiều người.
Mặc dù USB này rất có thể bị thất lạc ở công ty, nhưng nội dung bên trong không thể truy cập trực tuyến, nếu có người nhặt được chắc chắn sẽ dẫn đến nghi ngờ rò rỉ thông tin.
Nữ đồng nghiệp lo lắng đến mức cố gắng nhớ lại xem mình đã ở đâu, huy động những người xung quanh tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy.
Cuối cùng, cô ta lo lắng đến mức bật khóc.
Chuyện này còn kinh động tổng giám đốc, dù sao cô ta cũng đang khóc ở khu văn phòng quản lý cao tầng…
Rất nhiều người ra xem nhưng cũng không thể làm gì được, loại chuyện này phải chịu trách nhiệm, không ai có thể giúp đỡ.
Bởi vì không tìm được và cần gấp nên cô phải tốn rất nhiều công sức mới có được lại, nếu bị rò rỉ ra ngoài sẽ phải chịu trách nhiệm.
Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy có chút buồn bực, mặc dù nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng mất đi tin tức quan trọng cũng không phải là chuyện anh thích nhìn thấy.
Sau khi Đỗ Nhược Ngu về nhà, lén nói với Sư Diệc Quang: “Sư tổng, chúng ta ngày thường vẫn nên cẩn thận một chút thôi, nếu không truyền lời đồn nhảm cũng không tốt.”
Sư Diệc Quang trầm ngâm nhìn anh, nhưng cuối cùng anh ta không đồng ý cũng không từ chối.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy phản ứng của mình có chút kỳ quái, nhưng ý tưởng của tổng giám đốc đôi khi rất biệt nữu mới lạ, cho nên anh cũng không đi sâu nghiên cứu.
Kết quả ngày hôm sau, Đỗ Nhược Ngu vẫn đi làm như thường lệ, đi làm trước Sư Diệc Quang, sau đó pha trà buổi sáng chờ tổng giám đốc.
Sau khi Sư Diệc Quang đến, anh ta mở cửa bước vào phòng làm việc của mình, một lúc sau anh ta lại đi ra.
Sư Diệc Quang không hé răng, sải bước về phía khu văn phòng thư ký bên ngoài.
Đỗ Nhược Ngu thấy vội đuổi theo.
Tổng giám đốc đã đến, những người khác cũng vậy, mỗi người đều làm công việc của mình, chỉ có nữ đồng nghiệp ngày hôm qua là sưng mắt, đang định đi xuống lầu xin lỗi các phòng ban và thu thập lại thông tin.
Sư Diệc Quang bước đến gần cô, khiến nữ đồng nghiệp giật mình, tưởng rằng tổng giám đốc đích thân đến chỉ trích cô, mắt cô lại đỏ bừng.
Kết quả Sư Diệc Quang đưa cô ta một thứ.
Đó chính là chiếc USB cô ta đánh mất ngày hôm qua.
“Trợ lý Hàn tối hôm qua ở lại đây đã tìm được.” Sư Diệc Quang nói.
Nữ đồng nghiệp sốc đến mức nước mắt sắp rơi chạy ngược lại ngay lập tức.
Sư Diệc Quang nhìn quét bốn phía, tất cả mọi người chú ý bên này, tổng giám đốc bình tĩnh rõ ràng nói: “Có một việc tôi chưa nói, trợ lý Hàn là em họ tôi, bởi vì không muốn bị người ta nói đi cửa sau, muốn làm việc ở hoàn cảnh công bằng, cho nên đem chuyện này giấu giếm.”
Sư Diệc Quang vừa nói lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra là như thế này, lời đồn tự sụp đổ.
Sư Diệc Quang dừng lại để mọi người tiêu hóa, rồi nói tiếp: “Các người cũng biết rằng gần đây công ty sẽ khởi động một dự án mới. Tôi sẽ bổ nhiệm trợ lý Hàn làm trưởng nhóm dự án và thăng chức cho cô ấy lên chức giám đốc bộ phận.”
Anh quay đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu đang đi theo phía sau, nói: “Công việc hiện tại của trợ lý Hàn sẽ do thư ký Đỗ đảm nhận. Lệnh điều chuyển chính thức sẽ được ban hành sau khi tôi liên lạc với bộ phận nhân sự.”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt.
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc sẽ tham gia quản lý công ty, tim anh chợt đập mạnh, chẳng lẽ anh cũng có thể làm quản lý sao?
Những lời mà Sư Diệc Quang nói trong khu văn phòng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt lại hâm mộ, đặc biệt là nữ đồng nghiệp, cô cầm lấy ổ USB, cầm hồi lâu rồi nói: “Cảm ơn.”
Sư Diệc Quang nói xong, bỏ lại mọi người với vẻ mặt khác nhau, đi về văn phòng của mình.
Đỗ Nhược Ngu đi theo anh trở về, muốn hỏi anh ta cụ thể điều chuyển, hai người vừa bước vào văn phòng, Sư Diệc Quang xoay người, đặt ngón tay lên môi anh, làm động tác im lặng.
Đỗ Nhược Ngu mở to mắt, lặng lẽ đi theo anh ta bước vào trong.
Sư Diệc Quang nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua chắc cô ấy tìm một đêm, sau đó chui vào phòng tôi nghỉ, hiện tại đang ngủ.”
Đỗ Nhược Ngu chậm nửa nhịp mới hiểu được anh đang nói Hàn Dung.
Chỉ có văn phòng tổng giám đốc mới có phòng nghỉ riêng, bên trong có một sô pha một giường.
Sư Diệc Quang chậm rãi đẩy cửa phòng nghỉ, Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy một con vật màu trắng nằm trên giường
Một con chó thật là lớn!
Tất nhiên không to bằng sư tử, nhưng rất chấn động, toàn thân nó có bộ lông trắng xóa, không có một chút tạp chất nào như tuyết, mắt nhắm nghiền, thân cuộn tròn, đầu kề sát vào bàn chân và bụng, nó có một cái đuôi lông xù lớn, dài khoảng nửa thân, một nửa ẩn dưới thân, một nửa lộ ra ngoài.
Con chó đẹp quá, trắng quá, nó nằm đó như một đống tuyết, trắng đến chói mắt.
Đỗ Nhược Ngu nhất thời nhịn không được thấp giọng nói: “Vậy ra chị Dung Dung là Samoyed.”
Ai ngờ Hàn Dung vốn dĩ đã ngủ say lúc này mới mở mắt, ngẩng đầu thống khổ “Ngao” một tiếng, sau đó nói: “Tôi đã nói vô số lần rồi, tôi không phải chó!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]