Đỗ Dĩnh Dĩnh đã mang mèo tới cửa, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên cảm thấy như có một đội quân đang tiến vào thành, Sư Diệc Quang hiển nhiên nhìn thấy liền hỏi: “Sao em gái cậu lại ở đây?” 
Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói cho Sư Diệc Quang biết chuyện đã xảy ra, Sư Diệc Quang sửng sốt một chút, sau đó mới bình tĩnh lại nói: “Để em ấy vào trước.” 
Vì thế Đỗ Dĩnh Dĩnh mang theo một cái túi lớn vào biệt thự. 
“Xin chào anh trai! Xin chào anh rể!” 
Khi nhìn thấy hai người, cô nhiệt tình chào hỏi. 
Đỗ Nhược Ngu giật giật khóe miệng, nhưng Sư Diệc Quang lại bình tĩnh gật đầu đáp: “Chào.” 
Không phải Đỗ Dĩnh Dĩnh chưa từng đến đây, nhưng mỗi lần đến, cô đều cảm thấy căn nhà này quá lớn, quá thoải mái để ở. 
Đỗ Dĩnh Dĩnh đặt túi xuống, nói: “Hô Hô ở bên trong, nặng muốn chết, em còn mang theo thức ăn cho mèo.” 
Từ khoang cửa sổ của túi có thể nhìn thấy một cái đầu với đôi tai đen và khuôn mặt trắng, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài, Đỗ Nhược Ngu đã lâu không thấy đôi mắt của nó mở to như vậy. 
Đỗ Dĩnh Dĩnh mở khóa kéo túi, cố gắng để Hô Hô bò ra từ bên cạnh, nhưng con mèo hoàn toàn phớt lờ cô và không chịu ra ngoài. 
“Này, sao vậy? Bình thường vẫn khá tốt.” Đỗ Dĩnh Dĩnh tiếp tục dỗ dành con mèo, nhưng con mèo vẫn rúc trong túi. 
Đỗ Dĩnh Dĩnh cũng hết cách, cô nhìn anh trai mình rồi nói: “Có lẽ nó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-sau-khi-ket-hon-cua-tong-tai-meo-lon/2750591/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.