Chương trước
Chương sau
Edit: Pa
Khuyến cáo: Chương này mọi người nên đọc chú thích trước thì sẽ dễ hiểu hơn.
_____
Năm nay, Lộ Phỉ Phỉ là hoa khôi giảng đường của khoá Lê Thanh. Cô là một mỹ nhân có khí chất mang dòng máu dân tộc thiểu số nên gương mặt sắc nét hơn ba phần so với người Hán.
Người ta vẫn nói đại học là cái nôi của tình yêu, Lộ Phỉ Phỉ cũng hy vọng sẽ tìm được một nửa gắn bó bên nhau suốt bốn năm đại học, khoa khác thì chưa biết thế nào nhưng trong lớp có một người rất hợp ý cô.
Ngoại hình cao ráo, cơ bắp rắn chắc, lông mày rậm cùng đôi mắt to, Chu Đình mang đầy đủ tố chất của một chàng trai hoàn hảo.
Tuy rằng Lộ Phỉ Phỉ có hứng thú với Chu Đình nhưng cô không mù, mối quan hệ giữa Chu Đình với Lê Thanh chẳng rõ ràng, nhỡ nóng vội lại tự biến mình thành trò cười nhưng nếu vì chút chuyện không rõ ràng mà từ bỏ thì cô chẳng cam tâm.
Phải nghĩ cách để tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa họ nhưng phải âm thầm để che giấu tình cảm của mình. Một mỹ nữ phải có lòng kiêu hãnh.
Người đẹp khéo léo đề nghị với lớp trưởng lập nhóm chat cho lớp, lớp trưởng lập tức vui vẻ tán thành, chiều hôm đó Lộ Phỉ Phỉ đã thành công lấy được số điện thoại và QQ của Chu Đình.
Chu Đình đang ngồi đuổi ruồi trong ký túc xá thì nhận được tin nhắn từ người lạ.
Bay mọi nẻo đường: Xin chào, tôi là phóng viên của phòng Tâm lý và sức khoẻ của trường mình. Chúng tôi đang thực hiện bài phỏng vấn dành cho sinh viên năm nhất. Tôi có thể hỏi bạn một vài vấn đề được không?
Chuồn Chuồn: Bạn hỏi đi.
Nhìn ID của Chu Đình [1], Lộ Phỉ Phỉ đã cảm thấy có gì đó không ổn lắm nhưng vẫn kiên trì nói tiếp.
Bay mọi nẻo đường: Xin hỏi, bạn có mong muốn tận hưởng tình yêu thời sinh viên không?
Chuồn chuồn: Có.
Bay mọi nẻo đường: Hiện tại, bạn đã có đối tượng chưa? Hai người gặp nhau sau khi lên Đại học hay đã quen từ trước, nếu có thì các bạn đã quen nhau bao lâu rồi?
Chuồn chuồn: Có, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.
Lộ Phỉ Phỉ khẽ cắn răng, không cam lòng mà gõ thêm một dòng.
Bay mọi nẻo đường: Oa, vậy hai bạn là tình yêu thanh mai trúc mã? Thật sự khiến người khác phải ghen tị.
Chuồn chuồn: Không, đối tượng của tôi là nam, chúng tôi là một đôi trúc mã.
Lộ Phỉ Phỉ nhìn câu trả lời thẳng thắn của anh thì nghẹn đắng trong lòng.
Bay mọi nẻo đường: Ồ, có thể chuyện lớn lên cùng nhau khiến bạn lầm tưởng tình thân thành tình yêu thì sao? Bạn có chắc xu hướng tình dục của mình là đồng tính nam không? Có thể do bạn chưa gặp được một cô gái phù hợp với mình thôi.
Suy nghĩ thêm một chút, Lộ Phỉ Phỉ lại gõ thêm một câu.
Bay mọi nẻo đường: Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ tò mò thôi.
Chu Đình quay sang ngắm Lê Thanh ngủ trưa rồi cúi đầu gõ tiếp.
Chuồn chuồn: Bạn có dục vọng với người thân của mình à? Mỗi khi thấy cậu ấy, tôi đều muốn ôm, muốn hôn. Muốn khảm cậu ấy vào trong cơ thể mình để không ai ngoài tôi thấy cậu ấy được. Về phần con gái... thật ngại quá, tôi chỉ thích duy nhất cậu ấy.
Bay mọi nẻo đường: Được rồi, cảm ơn bạn.
"Aaaa" ném điện thoại lên giường, tâm trạng của Lộ Phỉ Phỉ rất tệ, phương pháp này thật dễ dàng, không có chút kịch tính nào, tự dưng còn bị tọng một bụng cơm chó. Khốn kiếp, sao một cô gái như mình lại không gặp được người tốt như vậy chứ!
Tắt QQ, Chu Đình suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy, bây giờ tình cảm giữa anh và A Thanh rất vững chắc, không có kẻ nào đui mù nào có thể chen vào giữa hai người.
Chu Đình thấy mình đã tiêu diệt được mầm mống nguy hại trong tương lai, vui vẻ chụp một tấm ảnh Lê Thanh đang ngủ. A Thanh nhà mình lúc ngủ cũng đáng yêu quá đi mất.
(wattpad @paaa03)
"A ~ kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc rồi, sau này không phải dậy sớm như vậy nữa." Nghĩ đến giờ học bắt đầu lúc mười giờ thì lập tức cảm thấy cuộc sống thật sự tươi đẹp.
"Sau này, buổi tối muốn thức đến mấy giờ thì thức."
Chu Đình cười rạng rỡ với cậu. Lê Thanh đương nhiên hiểu được ẩn ý trong nụ cười ấy nên không khỏi đỏ mặt, trong lòng cậu cũng bắt đầu gợn sóng.
"Chứ còn gì nữa, lần này không có lý do gì để hai từ chối chơi với tôi đến sáng đâu đấy." Lưu Dương chạy tới từ phía sau, ngoắc cổ hai người, cười nói rạng rỡ.
Lê Thanh nghiêm túc nói: "Mẹ tớ bảo chơi game quá nhiều có hại cho sức khỏe."
Lưu Dương trợn tròn mắt hỏi lại: "Hả, nếu không phải chơi game thì hai người làm gì mà đòi thức khuya như vậy?"
Chu Đình huých vào bụng hắn: "Không cần kiếm cớ ăn đòn đâu."
Nói xong liền kéo Lê Thanh tới nhà ăn. Lưu Dương oán hận nhìn theo bóng hai người.
"Đậu má, chỉ là có đối tượng thôi mà? Cùng người yêu ở chung thì giỏi lắm sao? Ông đây không tin mấy người chưa bao giờ xơ múi gì nhau, nếu không phải ký túc xá cách âm không tốt thì... Ông mày sớm muộn gì cũng tìm bạn gái tới sống chung nhá."
Lộ Phỉ Phỉ đứng cách Lưu Dương không xa, tất nhiên cô đã nghe thấy cả rồi, nhìn bóng lưng Chu Đình rời đi cùng Lê Thanh, không khỏi thở dài, không có duyên chính là không có duyên.
Chu Đình với Lê Thanh đếm từng ngày, mong chờ tới sinh nhật mười tám cậu. Quan hệ của Lê Thanh với các bạn trong lớp cũng không tồi, nghe nói cậu sắp thành niên thì hơn nửa lớp ồn ào muốn tổ chức cho cậu. Lê Thanh đặt một phòng tiệc, hơn ba mươi người cả nam lẫn nữ chơi trò chơi, xem phim, hát hò rồi làm tiệc nướng. Nhảy nhót đến mười giờ tối mới tiếc nuối quay về nhà.
Lê Thanh đỡ Chu Đình say khướt đang đu bám trên người mình, mỉm cười chào từng bạn, đợi đến khi mọi người về hết, cậu mới hít sâu một hơi, mệt mỏi kéo Chu Đình về ký túc xá.
Cả toà ký túc xá im ắng, Lê Thanh một tay giữ chặt Chu Đình, một tay vất vả tìm chìa khóa trên người anh. Chu Đình không hợp tác thì thôi đi còn quậy, lúc Lê Thanh lục túi quần trái của Chu Đình thì anh kéo tay cậu nhích lên đũng quần.
"Tiểu Thanh Thanh đói rồi à? Chim to ở đây cơ mà."
Lý Thanh trợn tròn mắt, cả hai tay đều bị kẹp chặt nên cậu dùng răng cắn nhẹ lên vành tai anh.
"Đồ thiểu năng, em đang tìm chìa khóa mà!"
Chu Đình không nghe, ghé đầu lên vai cậu lắc lư, đẩy hông chọc chọc Lê Thanh hờn dỗi đáp:
"Nhưng chim to đói lắm, chim to muốn ăn bông hoa nhỏ, ăn hoa nhỏ của Tiểu Thanh cơ."
Lê Thanh hít sâu, đỏ bừng mặt, hai tay run rẩy, cuối cùng cũng lấy được chìa khóa trong túi ra. Việc đầu tiên là siết chặt tay củng lõm sọ Chu Đình.
"Đồ lưu manh, còn dám ở bên ngoài nói năng bậy bạ nữa thì cút ra ngoài đường ngủ đi!"
Nói xong quay sang liếc trái liếc phải như ăn trộm, may mà các phòng đều tắt đèn, chắc mọi người đã ngủ ngủ hết rồi, Lê Thanh xấu hổ tự an ủi bản thân.
Trong hoàn cảnh bị con quỷ nhiễu sự Chu Đình quấy phá, Lê Thanh phải vận sức chín trâu hai hổ mới mới mở được cửa. Cậu thở hổn hển, đẩy Chu Đình xuống ghế, cầm bộ đồ ngủ đi tắm, vừa nãy mở cửa đã toát hết mồ hôi, trên người lại còn dính đủ loại mùi hỗn tạp trong bữa tiệc, ở trong đó thì không thấy gì nhưng vừa ra ngoài đã nhận ra thật khó ngửi.
Mặc dù Chu Đình đã giúp Lê Thanh chắn rượu nhưng cậu cũng phải uống một chút, cả người phừng phừng, choáng váng. Lúc đi ra đã qua nửa tiếng, lâu hơn bình thường cả chục phút.
Khoảnh khắc mở cửa phòng tắm, Lê Thanh ngẩn người vì bất ngờ. Mới có nửa tiếng mà căn phòng đơn sơ của họ đã thay đổi nhiều đến như vậy. Không gian ngập tràn màu đỏ, giường tầng được ngăn bằng một tấm rèm đỏ, lấp ló phía trong, chiếc rèm màu xanh nhạt mọi khi đã đổi thành long phượng đỏ rực. Giường được trang trí lộng lẫy, chiếm gần hết diện tích căn phòng, mặt trên thêu một đôi uyên ương đang bơi lội trong nước.
Lê Thanh sắp bị khung cảnh ngợp sắc đỏ chói mù mắt, há hốc miệng không nói được lời nào.
Chu Đình cầm bộ lễ phục cưới truyền thống trong tay, ngượng ngùng bày tỏ với Lê Thanh:
"Vợ à, anh biết em thích đám cưới truyền thống như vậy vì cảm giác rất đặc biệt. Anh không biết rõ lắm nên tự tìm hiểu trong mấy bộ phim truyền hình. Hôm nay, em đã trưởng thành rồi, em..."
Nói tới đây liền ngập ngừng, Chu Đình vốn là người rất tự tin nhưng giờ lại thấy thấy thấp thỏm trong lòng, tuy rằng từ nhỏ đến giờ đã lăn lộn trên giường không biết bao nhiêu lần, dù chẳng làm tới Z nhưng có trò ngượng ngùng nào mà chưa từng chơi thử, thế mà nói tới chuyện kết hôn lại không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, căng thẳng.
"Em..."
Chu Đình thấy Lê Thanh đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt chẳng có cảm xúc gì thì lại càng thấp thỏm không yên, vô thức nuốt nước miếng, cắn chặt răng, đưa chiếc áo cưới trong tay ra, bất chấp nói:
"Em có sẵn lòng chấp nhận cưới anh [2] trong căn phòng tồi tàn như vậy không?"
Chu Đình nói xong liền cảm thấy có gì đó sai sai, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lê Thanh đã không nhịn được mà bật cười.
"Được, em cưới anh."
Lê Thanh cầm lấy áo cưới, vô cùng bình tĩnh nói tiếp:
"Cô bé à, lên giường chờ đi, ông đây sẽ đến thương em ngay."
Lê Thanh bình tĩnh trở lại phòng tắm, bình tĩnh đóng cửa, giây tiếp theo cậu dùng áo cưới che miệng, rú một tràng:
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh kích thích quá! Được cầu hôn rồi! Được Đình ca cầu hôn rồi!!! Vui quá đi! Phấn khích quá!"
Không được, mình phải bình tĩnh, không thể để mất mặt như vậy được. Tấm gương phản chiếu hình ảnh một thằng ngốc, Lê Thanh chịu thua, cậu không làm chủ được dây thần kinh trên mặt, không làm không chế được bản thân, không thể nhịn cười được!
Lê Thanh lật mở bộ áo cưới, ngắm nghía một hồi rồi tự nhủ thật xứng với mình.
Có nên tắm lại không nhỉ?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Lê Thanh thì lập tức bị gạt đi, phải thay quần áo nhanh nhanh đã, ở bên ngoài còn có người đang đợi mình, hôm nay mình đã là người nhớn rồi í... Tự dưng thấy ngượng quá đi.
Thời khắc mở cánh cửa phòng tắm này có lẽ là lần khiến Lê Thanh thấy ngại ngùng nhất trong bao nhiêu năm qua, ngay cả lúc Chu Đình dùng tay chơi cậu bắn nước tiểu cũng không xấu hổ như bây giờ. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi của Chu Đình khiến khuôn mặt thanh tú của Lê Thanh càng hồng hơn.
Mặc xong bộ áo cưới, Lê Thanh cứ như bị bỏ bùa, cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn để cho Chu Đình dắt cậu ngồi xuống giường, ngoan ngoãn để Chu Đình trùm khăn voan lên đầu, mãi đến khi Chu Đình định rời đi cậu mới giật mình tỉnh táo lại, vội giữ chặt lấy ống tay áo của anh.
Chu Đình cúi xuống, nắm lấy bàn tay đang siết chặt vì căng thẳng của Lê Thanh, áp nó lên mặt mình rồi nhẹ nhàng nói:
"Chờ anh tắm rửa, đổi bộ đồ khác, sẽ không lâu đâu, anh đã mong chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi, đã đợi rất nhiều năm."
Lê Thanh ngoan ngoãn buông tay, khẽ ừ một tiếng.
Kí túc xá cách âm rất tốt, Lê Thanh không nghe được tiếng gì trong phòng tắm, khăn voan đỏ trên đầu cứ phất phơ trước mắt khiến cậu càng nôn nóng, muốn kéo luôn xuống nhưng lại không nỡ, chờ đợi như vậy khiến mỗi một giây trôi qua cứ dài đằng đẵng như một năm ròng.
Lê Thanh cố gắng suy nghĩ đến những chuyện khác để phân tâm, nghĩ đến kỳ thi tháng tới, nghĩ xem sắp sửa đến sinh nhật ai, a~, chỉ một lát nữa thôi thì Đình ca rốt cuộc có thể thật sự làm tình với mình. Vì đêm nay, hai người đã nhịn vài tuần rồi. Hoa cúc đói quá, cái miệng nhỏ cũng bắt đầu co bóp, nhớ dương v*t của Đình ca, muốn *** bự, muốn được Đình ca chịch, muốn dương v*t khổng lồ của Đình ca chơi thô bạo.
Có lẽ bị bầu không khí đêm nay tác động khiến lòng Lê Thanh rối bời hơn bao giờ hết, suy nghĩ càng ngày càng dâm đãng, vừa nghĩ tới mấy chuyện đó, cái mông của cậu liền không nhịn nổi, phải cọ cọ trên giường, động nhỏ phía sau cũng bắt đầu chảy nước.
Lê Thanh mơ màng trong suy nghĩ của mình rồi lạc lối trong cơn mộng tưởng tình ái đến lú đầu không nhớ nổi ngày tháng, thậm chí còn chẳng nhận ra Chu Đình đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.
Chu Đình nhìn người trước mắt đang nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, hơi thở nặng nề hơn, trên người cậu toát ra khí chất mê hoặc, gương mặt đờ đẫn. Tiểu Thanh của anh tựa như đã đến thời kỳ động dục, Chu Đình bỗng nhiên có chút lo lắng, chắc sáng mai hai người không thể đi học được. Thôi quên đi, không đi thì thôi, môn nào quan trọng bằng chuyện đút no cho vợ chứ.
Chu Đình nhẹ nhàng nâng khăn trùm đầu của Lê Thanh lên, gò má ửng hồng của cậu lộ ra trước mắt anh.
Chu Đình trêu chọc: "Người đẹp, em nghĩ gì mà mê mẩn như vậy." Dừng lại một chút, ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt cậu. "Đang nghĩ đến chuyện gì mà đỏ mặt?"
Lê Thanh si mê nhìn người đàn ông mình yêu thương nhất, anh có phải là sự đền bù mà ông trời đã ban cho cậu? Thật may mắn.
Cậu hơi nghiêng đầu, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên ngón tay anh Chu Đình, chăm chú nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt mơ màng nói:
"Nghĩ đến chuyện anh chịch em, nghĩ đến anh dùng cái chày bự thô bạo giã vào động dâm bé nhỏ của em, chàng dâu của anh ngứa lắm rồi á, ưm, tướng công ơi, mau tới chơi em đi."
Chu Đình hít sâu một hơi, anh cảm nhận được cơn trướng đau từ dưới háng truyền đến, hai mắt tối sầm lại, ngón tay ve vuốt trên má Lê Thanh rồi vờn móc, chơi đùa với đầu lưỡi của cậu.
"Còn gì nữa?"
Lê Thanh rụt đầu lưỡi, ngửa người, hai tay chống xuống giường, nụ cười quyến rũ như yêu tinh trong đêm.
"Em bảo gì anh cũng làm à?"
Chu Đình đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ:
"Đêm nay em là vua của anh."
Ban đầu, Chu Đình nghĩ đêm động phòng hoa chúc nên nhẹ nhàng với cậu một chút nhưng hoá ra anh lại xem thường trình độ yêu nghiệt của bé thụ nhà mình. Giờ máu nóng đã chạy dần dần khắp cơ thể, cả người cực kỳ phấn khích, gào thét muốn thu phục cái đồ yêu nghiệt này.
"Vậy anh cởi đồ trước đi, lột trần, không sót cái nào."
Lần nào cậu cũng bị Chu Đình lột trần trước, lần này rốt cuộc cũng đến lượt mình. Chu Đình ngoan ngoãn cởi quần áo.
"Em muốn uống sữa chua."
Chu Đình nghi hoặc nhìn Lê Thanh, chuyện tiếp theo không phải nên làm mấy thứ cấm trẻ con xem sao, sữa chua cái đếch gì.
Lê Thanh bất mãn đá vào bắp chân của anh
"Đi lấy sữa chua đi."
Anh lấy sữa chua tới, Lê Thanh cố làm ra vẻ chậm rãi, múc từng thìa, Chu Đình im lặng nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy thằng em ở dưới đã tràn đầy oán hận. Đang muốn làm cái gì đây, chẳng lẽ ăn xong thì đắp chăn đi ngủ à?
Cảm nhận được sự hờn giận và bất mãn của Chu Đình, Lê Thanh lúng túng ho khan một tiếng, gượng gạo cầm hộp sữa chua lên múc một thìa rồi xoa nhẹ lên mu bàn chân mịn màng của mình.
Lê Thang ngẩng đầu lên nhìn Chu Đình bằng ánh mắt tủi hờn.
"Dơ rồi này"
Yết hầu của Chu Đình khẽ động, cuối cùng anh cũng hiểu được bé yêu tinh đang giở trò gì.
Anh ngồi xổm xuống và nâng mu bàn chân đã dính sữa lên bằng cả hai tay. Da chân mịn màng, có một ít lông tơ mảnh, Chu Đình khẽ ngửi, quả nhiên có mùi sữa tắm hương cam mà Lê Thanh thích nhất, Chu Đình không khỏi bật cười. Chưa bày tiệc lớn thì ăn lót dạ trước cũng được.
Thấy Chu Đình cẩn thận liếm mu bàn chân của mình, Lê Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không làm hỏng bầu không khí.
Hai người đã chơi lâu rồi, nhưng lại là lần đầu tiên nghịch ngón chân, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào từng kẽ chân, một chút ngứa ngáy, một chút hưởng thụ cái cảm giác ướt át ấy.
Chu Đình đùa giỡn mấy ngón chân, bàn tay rảnh rỗi, nhàm chán bắt đầu sờ soạng lên trên. Nghĩ bụng sớm muộn gì cũng cởi hết nên Chu Đình còn chẳng thèm mua quần áo lót bên trong, chiếc áo cưới màu đỏ chỉ có một lớp mỏng, thắt bằng mảnh đai lưng. Bàn tay anh thuận lợi đi tiến thẳng một đường lên đùi Lê Thanh, lưu luyến quên lối về.
"Chỗ này không có sữa chua để anh liếm à?"
Khác hoàn toàn khác với kịch bản sữa chua play mà cậu mong đợi, Lê Thanh giận dỗi dúi hộp sữa chua vào tay Chu Đình.
"Muốn liếm thì tự đi mà bôi."
Nói xong, cậu hằn học nằm xuống giường. Chu Đình đổ người về phía trước hôn môi vỗ về cậu, sau một nụ hôn cuồng nhiệt, dục vọng của Lê Thanh lại quay về. Quan sát biểu hiện của cậu khi anh nhấc hộp sữa chua trong tay lên.
"Chuyện tiếp theo cứ giao cho anh, em muốn làm gì anh đều sẽ làm cho em."
"Cởi quần áo của anh trước." Lê Thanh vòng hai tay ra sau gáy, nhướng mày nhìn anh: "Em muốn tự mình làm cơ."
Chu Đình cũng nhướng mày, ánh mắt khiêu khích quét qua thân thể Lê Thanh rồi dán mắt lên khuôn mặt gợi tình đang cố gắng kìm nén của cậu, bàn tay còn lại chậm rãi vươn tới thắt lưng, từng chút từng chút kéo đuôi áo ra khỏi quần như là một cảnh quay chậm trước camera, chưa có bất cứ một nụ hôn hay đụng chạm da thịt nào nhưng không khí đã bắt đầu ngọt ngào và ám muội.
Nhưng Lê Thanh lại dở tính nhỏ mọn đánh tan bầu không khí ấy, dục vọng trong lòng nổi lên, không thể không hối thúc Chu Đình:
"Nhanh tay lên."
Hôm nay, tiểu tổ tông khó hầu hạ quá, Chu Đình thở dài trong lòng.
Thân thể cậu đang ở giữa độ phát triển từ thiếu niên thành thanh niên, hoạ tiết đỏ rực trên vải càng tôn làn da trắng nõn, mịn màng như châu ngọc hảo hạng hấp dẫn Chu Đình vuốt ve, âu yếm lưu lại thật nhiều dấu ấn trên người cậu.
Sữa chua bắt đầu đổ xuống từ trên đùi, môi lưỡi của Chu Đình lướt dọc theo vệt sữa, liếm láp rồi lưu lại những dấu vết mập mờ.
Chú chim non của Lê Thanh run rẩy ngóc đầu dậy, Chu Đình ngắm ngay lỗ sáo, sữa chua chảy dòng dòng từ lỗ sáo men theo dương v*t rồi đọng lại trên bao tinh hoàn.
Vệt sữa lạnh lẽo quét qua vùng nhạy cảm khiến da đầu Lê Thanh tê dại, Chu Đình thuần thục vừa liếm mút vừa xoa nắn dương v*t với hai hạt ngọc, cậu không nhịn được gồng cứng lưng, ngón chân chẳng chịu nổi kích thích đã co quắp bấu chặt lấy ga trải giường.
Sữa chua vẫn tiếp tục hành trình của mình, thong dong lướt từ rốn lên, cảm giác lạnh lẽo kích thích da thịt co rúm lại theo phản xạ, ngay sau đó lại được đầu lưỡi ấm áp của Chu Đình vỗ về. Một nóng, một lạnh, Lê Thanh chưa từng bị dày vò như vậy. Cậu bắt đầu hối hận, đúng ra không nên dùng sữa chua.
Lê Thanh hướng Chu Đình xin tha, bằng giọng tủi thân:
"Không dùng sữa chua nữa được không, em khó chịu."
Chu Đình thấy chú chim non của Lê Thanh đang ngóc đầu mạnh mẽ, cả thân thể lại mẫn cảm hơn ngày thường, nhịn không được cười nói:
"Chim chóc của em tưng bừng lắm, nó được chơi sữa chua nên hưng phấn dã man luôn."
Lê Thanh bĩu môi nói:
"Chả vui. Anh không vã à, không muốn em à?"
Lê Thanh co chân, dùng đầu gối cọ thằng em cũng đang cửng chẳng kém của Chu Đình.
"Đêm nay nó chưa được miếng nào mà, nổi hết gân xanh lên rồi, anh không thấy khó chịu à? Động dâm của em ngứa lắm, em muốn *** bự chui vào chọc ngoáy cơ, mau chịch em đi anh."
Chu Đình hít một hơi, nhóc yêu tinh này càng ngày càng thoáng, thích nói gì thì nói, hết dương v*t, *** bự, động dâm, chịch choạc... cái gì cũng dính lên miệng được, mỗi lần lên giường chẳng khác gì thuốc kích dục. Chu Đình tét mông Lê Thanh.
"Dâm, anh sớm muộn gì cũng chết trên giường của nhóc yêu tinh này!"
Lê Thanh cười, đôi mắt cong như vầng trăng non, cứ thích dâm trên giường, cứ thích trêu chọc anh đấy.
Giây tiếp theo cậu chẳng cười được nữa, Chu Đình chẳng nói chẳng rằng nhào lên túm hai chân Lê Thanh banh rộng hết cỡ, Lê Thanh còn chưa kịp rú lên đã bị nhồi đầy sữa chua vào hoa cúc, thứ âm thanh chưa kịp phát ra đó lập tức đã biến đổi giọng điệu.
Chu Đình nhìn hoa cúc bị kích thích đang co rúm lại, cái miệng nhỏ nuốt từng chút sữa chua như ăn tinh dịch, anh cực kỳ hài lòng với kiệt tác của mình.
Lê Thanh vật vã mãi mới có thể hãm cơn n*ng lại, giơ tay đập cho Chu Đình một phát.
"Anh đi chết đi, sữa chua lạnh muốn chết đi được mà không cho em chuẩn bị tinh thần."
"Như vậy mới kích thích. Hơn nữa hoa cúc ấm áp như vậy, sữa chua vừa quệt vào đã tan, anh phải ăn nhanh, không thì làm gì còn miếng nào."
Nghe thấy Chu Đình nhắc chuyện ăn sữa chua hoa cúc mà cả người Lê Thanh đã bắt đầu n*ng nừng, cậu thích nhất là được liếm với cắm hoa cúc, thậm chí còn chủ động dạng chân, phơi bày hết đóa cúc mơn mởn ra trước mặt Chu Đình.
Hai người như cá với nước, cũng đã thân mật gần gũi biết bao nhiêu năm nên đương nhiên Chu Đình hiểu Lê Thanh thích nhất cái gì, cậu cũng chẳng cần phải nói, Chu Đình chỉ nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Lê Thanh là đã biết cậu muốn được liếm. Hoa cúc là bộ phận được Lê Thanh chăm sóc tỉ mỉ nhất, Chu Đình chẳng thể ngờ được có nam sinh chú trọng việc làm sạch hậu môn đến như thế chỉ để mỗi lần phát n*ng sẽ lập tức được liếm láp chữa ngứa. Chu Đình nghĩ phải chăng bé thụ nhà mình đời trước thiếu chịch mà chết không nhỉ, bản thân làm công của Tiểu Thanh cũng phải chịu rất nhiều áp lực.
Đầu lưỡi vừa chạm vào hoa cúc, Lê Thanh không nén được tiếng rên rỉ của mình.
"Hoa cúc nhỏ sắp được liếm rồi... A~, tới rồi, sướng quá, đầu lưỡi giỏi quá..."
Bàn tay to lớn của Chu Đình đẩy cánh mông sang hai bên, nụ hoa bung nở vì bị kéo căng, đầu lưỡi Chu Đình càng ra sức liếm láp thô bạo thì tiếng rên của Lê Thanh càng lớn:
"A, liếm vào rồi rồi, hoa cúc bị liếm mạnh quá, em muốn vào sâu hơn cơ..."
Đầu lưỡi của Chu Đình đâm thọc, lần mò vào bên trong động nhỏ ấm áp, bởi vì có kẻ lạ mặt tiến vào nên co thắt dữ dội hơn. Chu Đình vỗ vỗ cánh mông Lê Thanh, ý bảo cậu thả lỏng, đầu lưỡi quen đường, tự do vi vu bên trong, chẳng mấy chốc đã liếm cho nụ cúc thả lỏng, mềm mại. Một ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng tiến vào.
Ngón tay chơi đùa với hoa cúc của Lê Thanh, Chu Đình ghé lại gần cậu, hôn lên vành tai, dái tai rồi lên má, hỏi khẽ:
"Được liếm có sướng không? Cái lỗ nhỏ này đã ướt hết rồi, ướt nhem nhép, bây giờ rút tay ra thì kéo thành tơ được luôn ý."
Đối với Lê Thanh, cắm bằng ngón tay chỉ tính là thêm một món khai vị, khi đã hạ nhiệt sau màn liếm láp, Lê Thanh nghiêng đầu hôn Chu Đình.
"Sướng, cực kỳ sướng."
Chu Đình cười khẽ, ngậm đầu lưỡi của Lê Thanh trong miệng và ậm ờ nói:
"Anh liếm cho em suốt đêm luôn nhé?"
Lê Thanh cau mày, suy nghĩ một chút rồi từ chối luôn.
"Ứ ừ. Dù em thích được liếm, nhưng... Em cũng muốn anh đút vào cơ. Không phải ngón tay, là cái ấy."
Lê Thanh tự nhiên lại biết ngượng ngùng, giọng nói lí nhí dần, nhưng tay lại dứt khoát tóm lấy dương v*t của Chu Đình.
Chu Đình nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều, khẽ hôn lên tóc cậu rồi nói:
"Yêu chết đi được cái tính này của em, lúc thì dâm muốn đòi mạng, lúc thì miệng nói không cần mà thân thể lại thành thật."
Lê Thanh bất mãn gặm cằm anh.
"Đừng hôn lên tóc của em, giờ đâu phải lúc cần vỗ về sau khi xong việc. Anh làm em mất hứng rồi."
Chu Đình rút ngón tay đang vùi trong hoa cúc của Lê Thanh ra, ngón tay bị hút lại kêu "púp" [3] một tiếng khiến Lê Thanh ngượng chín mặt.
"Cái lỗ nhỏ của em nhiệt tình như thế cơ mà, không giống đang mất hứng lắm nhỉ?"
Lê Thanh trợn mắt lườm anh.
"Anh muốn làm không? Lắm lời nhảm nhí."
Chu Đình nhẹ giọng thì thầm:
"Hôm nay cứ cáu kỉnh mãi thế, đợi lát nữa chịch cho em nhũn thành một bãi chỉ biết há miệng gọi chồng."
Quy đầu bị kìm kẹp nãy giờ rốt cuộc cũng được tiến vào cửa động, động nhỏ co bóp điên cuồng trong cơn n*ng, nhưng Chu Đình cũng chẳng dám hùng hổ xông vào, chẳng may làm tổn thương Lê Thanh thì thật tệ.
Hai tay Lê Thanh siết chặt ga trải giường, chật vật gồng cứng nửa thân trên để bông cúc bé nhỏ đói khát có thể nuốt nuốt chửng dương v*t của Chu Đình. Mọi giác quan dường như biến mất chỉ còn lại hình ảnh một nụ hoa hồng hào, chúm chím đang căng mình nuốt trôi con *** to gấp mấy lần cái miệng của nó. Tới lúc Chu Đình dập lút cán, Lê Thanh như con cá mất nước nặng nề đổ cả người xuống đệm.
Cậu lẩm bẩm: "Sướng quá!"
Rồi chẳng cần đợi Chu Đình cho mình thời gian để thích ứng, Lê Thanh đã vặn vẹo, lắc hông ỉ ôi:
"A, con *** bự ở chui vào động nhỏ của em rồi, sướng quá, chịch em, chịch chết em đi... Đình ca mau chịch em, em không chịu nổi nữa, Đình ca..."
Dưới sự mời gọi nhiệt tình của Lê Thanh, Chu Đình không thèm đè nén dục vọng nữa, anh nhanh chóng đưa đẩy, con *** bự thọc vào từng nhát, từng nhát... chọc vào tuyến tiền liệt của Lê Thanh khiến cậu ngập chìm trong khoái cảm, thân thể ửng hồng, đôi mắt mơ màng, miệng kêu rên lung tung.
"Chính là chỗ đó... A~, *** bự lại chọc đến rồi, sướng quá... Chịch em, thô bạo hơn chút, đừng có dừng..."
Lê Thanh nằm ngửa, mở rộng chân cho Chu Đình lăn lộn hơn mười phút, Chu Đình vươn cánh tay cường tráng đỡ lấy nửa người đã mềm như bún của Lê Thanh, ôm chặt cậu vào trong ngực.
"Vợ ơi, có sướng không, chồng chịch như thế có sướng không, có phải gãi đúng chỗ ngứa nhất của em không?"
Lê Thanh bị động đón nhận sự tấn công dồn dập từ cái chày thịt cỡ lớn, vừa thay đổi tư thế nên bây giờ Chu Đình càng đâm sâu hơn.
"Sướng, sướng lắm, lần nào chồng chịch mà chả sướng... sâu quá, chồng *** chết em rồi chồng ơi..."
Quả thật Lê Thanh luôn dễ dàng khơi gợi tất cả dục vọng trong con người Chu Đình. Chiếc chày to cứ giã bôm bốp vào cối nhỏ, đôi môi dày phủ lên khuôn miệng xinh xắn của Lê Thanh, Lê Thanh ngoan ngoãn hé miệng đón nhận toàn bộ sự xâm chiếm của Chu Đình. Đầu lưỡi chẳng chịu nhường nhau, cứ như cùng đang quẩy một vũ điệu say đắm lòng người.
Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, Lê Thanh thở dốc nói:
"Chồng ơi, đổi tư thế đi, em muốn vào từ phía sau."
Chu Đình đâm thêm cái nữa rồi mới nhịn xuống, chuẩn bị cho làn sóng tấn công tiếp theo, anh để Lê Thanh quay lưng lại.
Hai chân cậu run rẩy bò đến giữa giường, bả vai áp lên thành giường, hai tay tự vạch nụ hoa đỏ ửng ra.
"Chồng, cắm vào đi."
"Vợ ơi, nụ hoa nhỏ của em càng ngày càng đẹp."
Chu Đình nhìn cái động hồng hào đã bị anh chịch quá mê người, đó là một lời khen từ tận đáy lòng. Anh bôi dịch nhầy trên đầu khấc lên cái miệng nhỏ bên dưới của cậu, rồi đẩy hông, chẳng thèm cho cậu thời gian thích ứng đã vội vàng đâm thẳng.
"Tư thế này có phải cắm sâu hơn không? Có phải thấy mình giống chó cái của chồng không, Hửm?" Chu Đình thở dốc hỏi.
"Em là con chó cái của chồng... Hự, chồng là chó đực của em... Chó đực *** giỏi quá."
Lời nói dâm đãng của Lê Thanh kích thích mạnh mẽ đến Chu Đình, anh hoàn toàn chẳng có một chút kỹ năng nào, chỉ dựa vào bản năng mà đưa đẩy trong động nhỏ, mỗi lần đều đâm mạnh vào điểm mẫn cảm.
"Chồng bắn cho em... Bắn tinh dịch vào trong lỗ nhỏ của em, chúng ta cùng bắn..."
Chu Đình đan tay với Lê Thanh, mười đầu ngón tay giao hoà, lồng ngực áp chặt vào lưng Lê Thanh, chỉ có phần hông hoạt động không ngừng cứ như gắn motor điện.
"Được, bắn cùng nhau nhé."
Nói xong, anh co rút mấy cái, một luồng tinh dịch bắn thẳng vào trong bông cúc bé nhỏ, Lê Thanh bị kích thích cũng lập tức xuất tinh.
Hai người đổ gục xuống giường, mồ hôi nhễ nhại, nhưng một giây cũng chẳng muốn rời. Chu Đình hôn lên má Lê Thanh.
"Sướng không?"
Lê Thanh hít một hơi thật sâu, xoay người hôn lên mặt Chu Đình.
"Sướng ngu người, sướng bùng cháy! Đây là sinh nhật vui vẻ nhất của em."
Chu Đình lau mồ hôi lấm tấm trên mặt cậu, bàn tay to lớn đang đặt trên mông cũng không ngừng nhào nặn, xoa bóp.
"Sướng thì tốt, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ càng vui vẻ hơn nữa em nhé, tương lai còn rất dài."
Lê Thanh lăn qua ôm chặt lấy anh, mạnh mẽ gật đầu, cười rạng rỡ.
Đêm còn dài, ngày tháng còn dài, tình yêu của họ sẽ chẳng bao giờ dừng lại.
_____
[1] ID của Chu Đình là Chuồn chuồn (蜻蜓 - Qīngtíng),tên Lê Thanh (黎清 - Lí Qīng),tên Chu Đình (周廷 - Zhōu Tíng). Vậy nên chuồn chuồn phát âm nghe giống Thanh Đình.
[2] Chu Đình dùng từ 娶 (thú) nghĩa là cưới dùng cho nhà trai. Theo xưng hô của hai đứa thì phải dùng từ 嫁 (giá) có nghĩa gả. Vì Trung Quốc phân biệt "cưới/ lấy vợ" với "gả chồng". Một cái là mang về (nhà trai) một cái là đẩy đi (nhà gái).
Tiếng Việt hiểu nôm na là Chu Đình nên hỏi "Em có chấp nhận gả cho anh..." thì lại nói "Em có chấp nhận lấy anh về..." nên Lê Thanh mới bật cười.
[3] Mô tả giống như tiếng bật nắp chai vang. Ai có từ gì hợp lý bình luận giúp tôi nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.