Chương trước
Chương sau
Nhan Trăn cất điện thoại đi, khoang xe đã chậm rãi đi xuống. Cậu và Nguyên Hoa liếc nhìn nhau, đều biết cả hai đã bỏ lỡ thời khắc tốt nhất.

Cậu ngồi cạnh bên Nguyên Hoa, hai người đồng thời ngước nhìn bầu trời nhuộm đỏ một phía.

Không ai nói gì.

Sắc trời dần dần chuyển đen, nửa vầng trăng sáng lộ ra giữa khe hở giữa các đám mây, vài ngồi sao thưa thớt loé lên. “Nếu vì bỏ lỡ mặt trời mà bạn rơi nước mắt, thì bạn cũng sẽ bỏ lỡ cả những vì sao. (*)” Nhan Trăn nhẹ giọng nói.

(*) “If you shed tears when you miss the sun, you also miss the stars.” – Trích “Stray bird” (“Bầy chim lạc”) của tác giả Rabindranath Tagore.

Tâm tư Nguyên Hoa ngưng lại một giây, hắn không nghe ra đây là thơ của ai, nhưng hắn nghe hiểu hàm ý trong câu nói đó.

Nhan Trăn nói xong câu đó thì không nói thêm gì nữa, cũng không nhìn hắn. Nguyên Hoa kéo tay cậu, nắm trong lòng bàn tay.

Trên đường trở về, bọn họ không nhắc gì về chuyện trên vòng đu quay nữa, ăn xong cơm tối, tản bộ trên bờ hồ Tình Nhân, tán gẫu chút trải nghiệm gầm đây của mình.

“Hôm nay tôi rất vui.” Lúc tạm biệt, Nguyên Hoa nói vậy.

Nhan Trăn nở nụ cười, cũng nói: “Tôi cũng thế.”

Đây có lẽ là ngày vui vẻ buông lỏng nhất của cậu suốt hai mươi năm qua, mười mấy năm sau nhớ lại cũng sẽ cảm thấy đáng giá.

Họ đứng đối mặt, không xa không gần, bước gần thêm một bước chính là khoảng cách thích hợp để hôn nhau.

Nhan Trăn: “Vậy tôi …”

Nguyên Hoa duỗi tay, ôm cậu vào lòng.

Thịch, thịch.

Hai trái tim trẻ tuổi kề sát nhau, Nhan Trăn cảm nhận được vòng tay vững chãi của Nguyên Hoa, tim đập bình bịch.

“Ngủ ngon.” Nguyên Hoa nói bên tai cậu.

Nhan Trăn biết mình nên duỗi tay ôm lại, nhưng do do dự dự mãi, Nguyên Hoa đã buông ra.

Cậu không thể làm gì hơn, thu hồi tiếc nuối: “Ngủ ngon.”

Thời gian thấm thoắt trôi.

Hôm nay là thứ sáu, đội bóng rổ ngồi tàu cao tốc tới thành phố kế bên. Lúc tập hợp, Hoa Minh Vũ trêu chọc nói: “Sao lại nhiều hơn một người thế này?”

Người cậu ta nói tới là Nhan Trăn, Nguyên Hoa mặt không biểu tình: “Làm sao, không thể dẫn người nhà đi cùng à?”

“Ố ồ —— “

Mọi người trong đội đều hô lên, khiến Nhan Trăn xấu hổ muốn che mặt, Hứa Bạch Thuật ho khan hai tiếng: “Thôi nào, hóng chuyện cũng có chừng mực thôi.”

“Sao có chừng mực được đây?” Có người nói, “Có phải đội trưởng cũng đang yêu đương không?”

Hứa Bạch Thuật không ngăn được sóng, cũng không có ý định giấu giếm: “Đúng vậy.”

Một lời làm cơn sóng càng thêm mãnh liệt, vốn câu kia chỉ hỏi đùa thôi, không ngờ lại nghe được lời khẳng định khiến không ít người chấn động. Bọn họ mười miệng tám lưỡi, đua nhau nói muốn nhìn mặt chị dâu.

Hứa đội trưởng ngàn năm thanh tu, thế mà giờ cũng yêu đương?

“Có thời gian hóng chuyện như vậy, sao không để ghi nhớ chiến thuật cho thật tốt đi.” Hứa Bạch Thuật nói, “Hàng năm chúng ta đều bỏ ra không ít kinh phí, không phải để năm nào cũng đi không chứ?”

Đội trưởng luôn có thể dùng cách thức mềm dẻo nhất, đâm vào nơi mềm mại nhất của mọi người, một câu thấy máu.

Bọn họ quả nhiên đàng hoàng trở lại, chỉ là trên đường đi, ánh mắt nhìn Nhan Trăn và Nguyên Hoa đều có chút mập mờ.

‘Chị dâu Hứa’ của họ đã đặt trước một gian phòng, đang cô đơn chờ ở trong để được sủng hạnh.

Tiêu Đại Hải mấy ngày nay đều chăm chỉ tu luyện thuật hành phòng, tri thức lý luận đầy đủ, tâm lý chuẩn bị cũng sẵn sàng. Không cần biết kết quả trận đấu thế nào, hắn quyết định, bố trí đêm đầu tiên thật lãng mạn, thuận lợi tốt nghiệp khoá học xử nam cực khổ gần trăm năm nay.

Hứa Bạch Thuật không muốn hắn tiêu xài phung phí, nhưng Tiêu Đại Hải kiên trì muốn làm, còn nói mình dùng tiền tự kiếm được đầu tư cho đội bóng rổ, chờ y chiến thắng trở về, Hứa Bạch Thuật đành thôi.

Tiêu Đại Hải nói tự mình kiếm được tiền, cũng không phải nói xoàng.

Bởi vì hắn tìm được một công việc làm thêm —— đặt bừa một cái tên, bắt đầu viết tiểu thuyết trong một website thịnh hành phong cách bá tổng.

Bao nhiêu năm học hành cũng phát huy tác dụng: Miêu tả dung mạo vẻ ngoài của nam nữ chính đến cực hạn, từ ngữ phức tạp trau chuốt từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, viết mười câu thì có tám câu là khoe khoang giàu có, rất nhiều chỗ đọc cũng xấu hổ nhưng lại khiến độc giả thấy sảng khoái.

Chiến đấu trong màn đêm vô số lần, một ngôi sao sáng của giới bá tổng xuất hiên, dần dần hot lên.

Tóm lại, rất nhanh sau đó hắn đã nhận được lời mời kí hợp đồng, bán bản quyền, kiếm được hũ vàng đầu tiên trong đời.



Trên đây chỉ là lời nói thêm, hiện tại quay lại với trận đấu.

Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, các dũng sĩ H đại người nào người nấy long tinh hổ mãnh, như tiêm máu gà —— nhưng thật ra là vì Hứa Bạch Thuật đã đồng ý sẽ dùng công quỹ tổ chức một chuyến du lịch sau khi kì nghỉ hè kết thúc.

Lúc đó Nhan Trăn cũng nghe được chiến thuật của họ, kinh ngạc phát hiện, Hứa Bạch Thuật lại là trung tâm của sách lược này. Đây là ý kiến do Nguyên Hoa đề xuất, lý do là chắc chắn đối thủ đã quen thuộc các đường đi nước bước của đội ta, lần này không thể ra bài theo lẽ thường được.

Kế hoạch hẳn không phải mới lập ra, Nhan Trăn nhớ tới trận cá cược của Hứa Bạch Thuật với Tiêu Đại Hải, bừng tỉnh đại ngộ.

Gì mà để ông trời định đoạt, rõ ràng là thành sự tại nhân, thắng hay thua là do người quyết định.

Trận đấu chính thức bắt đầu, hai đội vào sân. Vốn đây là sân khách với H đại, Nhan Trăn cho rằng sẽ không thể náo động như ở sân nhà, mà khi Nguyên Hoa và Hứa Bạch Thuật vào sân, rất nhiều nữ sinh đều kích động, la hét thật lớn.

Nhan Trăn hiểu rất rõ tâm lý của kẻ cuồng đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Hoa thi đấu, cậu cũng muốn gào lên như các cô vậy.

Nhưng là một nam thanh niên cẩn trọng, cậu nhịn được, còn từng nghĩ đó là biểu hiện của sự trưởng thành, nhưng giờ cậu đã rõ, lúc đó là vì mình sợ.

Cầu thủ hai bên đứng đối diện nhìn nhau, kỳ thực giá trị nhan sắc của đối thủ cũng không thấp, trận đấu tương đối đáng xem.

Nhưng bọn cậu nhìn đấu thủ, đương nhiên là không vừa mắt.

“Ôi, tôi hồi hộp quá.” Hoa Minh Vũ hoá thân làm đội trưởng đội cổ vũ, thể hiện tố chất nghề nghiệp của một quản lý toàn năng, “Trăn Trăn cậu nhìn giúp tôi tấm bảng này, chữ viết có đẹp không?”

Nhan Trăn: “… Đẹp.”

Nhưng tại sao lại viết “Nguyên Hoa Nguyên Hoa tôi yêu cậu”? Nhan Trăn lơ đãng hỏi: “Đây là lời trong lòng của cậu à?”

“Không, cái này là của cậu.” Hoa Minh Vũ nói, “Tin tôi, chỉ cần cậu cầm nó huơ qua huơ lại, ngài át chủ bài Nguyên Hoa của chúng ta sẽ dùng hết khí lực từ thuở bú sữa mẹ…”

Nhan Trăn xua tay: “Tôi từ chối.”

Nhưng Hoa Minh Vũ đã cưỡng ép nhét nó vào tay cậu, sau đó lấy ra một tấm bảng khác, trên đó ghi “Bạch Thuật Bạch Thuật vô địch thiên hạ”, “Đây mới là của tôi!”

Nhan Trăn: “…”

Chẳng lẽ đây cũng là chiến lược của mấy người sao?

Cậu miễn cưỡng giơ tấm bảng, tự tiếp cho mình dũng khí của thành viên đội cổ động. Mà Tiêu Đại Hải lại hai mắt lấp lánh nhìn tấm bảng trong tay Hoa Minh Vũ bên: “Tôi muốn cái này…”

Hoa Minh Vũ bị biểu tình kích động của hắn làm cảm động: “Tôi nhận cậu làm đội viên vinh dự của đội cổ động.”

Tiêu Đại Hải trịnh trọng: “Cảm ơn, tôi vô cùng vinh hạnh.”

Nhan Trăn không dám đứng quá gần bọn họ, yên lặng bước ra hai bước, thở thật dài.

Hoa Minh Vũ khen giác ngộ của Tiêu Đại Hải không dứt miệng với cậu: “Anh họ cậu thú vị thật đấy!”

Nhan Trăn: Các cậu vui vẻ là được.

Trọng tài thổi còi, thi đấu bắt đầu.

Vì không để đối thủ nhìn ra chiến thuật của mình, Nguyên Hoa vẫn nhảy lên tranh bóng trước, hắn cao chân dàu, cướp được quả bóng đầu tiên cho đội.

Cuộc đua bắt đầu. Tiền vệ của đối thủ vóc người khá thấp, cũng xấp xỉ Nhan Trăn, nhưng lại rất linh hoạt trong một nhóm thanh niên cao lớn.

“Sắp xếp vị trí của họ quá giảo hoạt, biết quyền chủ động sẽ thuộc về đội chúng ta, hậu vệ chỉ hoạt động trong phạm vi rất nhỏ, khi gặp tiến công đều có thể kịp thời phòng thủ, có khi còn thuận lợi lội ngược dòng.” Hoa Minh Vũ vừa đảm nhiệm đội trưởng đội cổ động, vừa đảm nhiệm thuyết minh viên. “Cả tác phong của họ nữa, nghe đâu rất thích dùng hiểm chiêm, nếu chúng ta không để ý, bị ép về vạch sân, lúc đó làm chút động tác nhỏ, khiến đội ta ăn đau mà không để trọng tài phát hiện, có khi còn bị cắn ngược lại, rằng chúng ta phạm lỗi trước.”

Nhan Trăn nhìn Nguyên Hoa, phát hiện hắn vẫn là hậu vệ, nhưng không quá nổi bật, còn tiền vệ Hứa Bạch Thuật thi đấu lại ra sức hơn mọi khi.

Cả hiệp một đều giống như hai đàn sói đang tranh địa bàn, vô cùng khốc liệt, khiến bình luận viên Hoa Minh Vũ miệng đắng lưỡi khô, phải uống không ít nước, kiên cường chịu đựng đến lúc nghỉ giữa trận bèn chạy đi WC.

H đại đang dẫn trước, chiến thuật vẫn chưa được dùng. Nhan Trăn yên lặng đếm, một mình Hứa Bạch Thuật ghi được 14 điểm, chưa đến một nửa số điểm.

Tiêu Đại Hải bên cạnh kích động lắm rồi, nhưng lại không hiểu quy tắc bóng rổ, thuyết minh viên cũng không ở đây, hắn bèn hỏi Nhan Trăn: “Bạch Thuật có thể ghi được nhiều điểm nhất không?”

“Không biết.” Nhan Trăn không muốn đả kích hắn, an ủi: “Không sao đâu, còn hiệp 2 mà.”

Hứa Bạch Thuật ngồi ở bên dưới, đang nhỏ giọng bàn bạc với Nguyên Hoa cái gì đó, một thành viên trong đội bị trúng chiêu của đối thủ, phải thay dự bị, kế hoạch cũng phải đổi.

Nhan Trăn giơ tấm bảng lên thật cao, hô to: “Cố lên!”

Nguyên Hoa ngẩng đầu, thấy trận hình của đội cổ động, bật cười khiến Hứa Bạch Thuật cũng ngẩng lên nhìn. Nhan Trăn hơi xấu hổ, nhưng Tiêu Đại Hải bên cạnh lại càng vui vẻ vung qua vung lại. Hắn cao nên đặc biệt dễ thấy, còn có người len lén chụp hình hắn.

Hứa Bạch Thuật nhìn Tiêu Đại Hải, qua một lúc, nở nụ cười.

Nhan Trăn thấy nụ cười kia rất đặc biệt, ẩn chứa thêm vào điều, như là đang trấn an, càng giống như quyết tâm phải đạt bằng được.



Hứa Bạch Thuật thay đổi.

Hoa Minh Vũ thu lại lời nói ở hiệp 1, đó vẫn chưa là Tu La tràng, bởi vì sắp đây, họ mới thật sự chiến đấu.

Đội bên H đại phối hợp vô cùng ăn ý, giống như một công cụ đang được điều khiển.

Hứa Bạch Thuật thi triển khả năng thực sự của mình, tiến công mạnh mẽ, tập kích bất ngờ, dưới sự trợ giúp của đồng đội mà giành không ít điểm.

Tiêu Đại Hải cầm tấm vải, nắm đến nhăn nhúm.

Hai bên tôi chạy cậu đuổi, nhưng H đại có sáu phần ưu thế, đánh tới nửa phút cuối cùng, xem chừng đối thủ đã mất kiên nhẫn, bắt đầu sử dụng mánh khoé nhắm vào Hứa Bạch Thuật —— tự mình ngã xuống, thuận tiện ngáng chân Hứa Bạch Thuật. Hai hàng lông mày của Hứa Bạch Thuật nhíu lại, nhìn thôi cũng thấy đau.

Tiêu Đại Hải là người phát hiện đầu tiên, hắn cực kỳ tức giận, định thi pháp trừng trị tên đối thủ kia.

Nhưng Hứa Bạch Thuật vẫn đứng lên, chuyền bóng cho Nguyên Hoa.

Nguyên Hoa không phải người cao nhất trong sân, nhưng là người khó chặn nhất, hắn dùng khoảng thời gian cuối cùng, thừa thế xông lên, ghi được một cú úp rổ.

Trận đấu kết thúc.

Tiêu Đại Hải chạy xuống —— nếu không phải có Nhan Trăn thuyết phục, hắn còn muốn bay xuống cơ —— chạy đến bên Hứa Bạch Thuật, nhấc bổng y lên.

“Đừng!” Một nam thanh niên như Hứa Bạch Thuật, đời này chưa bị ôm công chúa bao giờ, khó xử, “Không nghiêm trọng đâu, em tự mình đi được.”

Tiêu Đại Hải không nói tiếng nào, trực tiếp bế y chạy ra khỏi sân bóng, Hoa Minh Vũ có học chút sơ cứu, cũng đi theo giúp.

Nguyên Hoa cũng tức giận, tìm trọng tài nói chuyện, ở hiện trường luôn có người chuyên môn quay video, hắn yêu cầu xem lại.

Một đám người tranh chấp ở bên đó, Nguyên Hoa miễn cưỡng bẻ gãy một cái chân ghế thành chín mươi độ khiến bên đối thủ yên lặng như tờ, chịu thua.

Nhan Trăn bị động tác ngầu lòi này đánh động, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, hối hận chưa kịp chụp lại khoảnh khắc đó.

Kết quả, đối thủ bị xử phạm quy, người chơi đểu kia phải xin lỗi Hứa Bạch Thuật và bồi thường chi phí chữa trị cho y.

Trong phòng y tế chỉ còn lại có Tiêu Đại Hải và Hứa Bạch Thuật.

Hứa Bạch Thuật ứ máu một mảng trên đùi, còn hơi sưng lên, nhìn rất doạ người.

“Xin lỗi.” Hứa Bạch Thuật nói.

Tiêu Đại Hải đau lòng muốn chết, lúc ngẩng đầu lên mà xíu chút nữa rơi nước mắt: “Sao lại xin lỗi?”

Hứa Bạch Thuật lau nước mắt cho hắn, bất đắc dĩ nói: “Sao còn khóc nữa?… Em không thể thắng vụ cá cược, xin lỗi.”

“Chả sao cả.” Tiêu Đại Hải nghẹn ngào nói, “Chỉ cần được ở bên em là được, tôi không để ý việc đó, nhưng kẻ khiến em bị thương, tôi sẽ không tha cho gã.”

Hứa Bạch Thuật: “Chúng ta tìm Nhan Trăn kết duyên đi.”

Tiêu Đại Hải dừng động tác, ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn y.

“Chúng ta tìm Nhan Trăn đi.” Hứa Bạch Thuật lặp lại lần nữa.

Tiêu Đại Hải mím môi: “Nhưng…”

Hứa Bạch Thuật cúi người hôn trán hắn: “Chính anh đã nói không để ý mà.”

Tiêu Đại Hải ưỡn ngữ, không kìm nén được tình cảm, như một chú cún lớn nhào lên người Hứa Bạch Thuật, ôm y thật chặt.

Sau khi có kết quả phán định, kẻ chơi xấu kia bị các thành viên H đại nổi giận đùng đùng áp giải đến phòng y tế tìm Hứa Bạch Thuật. Nguyên Hoa đi cuối cùng, Nhan Trăn đi chậm lại, bóp cánh tay hắn để an ủi.

Nguyên Hoa cúi đầu nhìn: “Thấy thế nào?”

Biểu tình tranh công trên mặt hắn sao Nhan Trăn lại không thấy được, nhưng cậu vẫn vờ như không hiểu: “Gì cơ?”

“Anh nói xem?” Nguyên Hoa nhân lúc xung quanh không có ai, muốn đùa giỡn lưu manh một xíu, đứng lại ép cậu vào tường, “Có thấy tôi giống người hùng không?”

Là cậu, đương nhiên là cậu rồi. Toàn bộ đáp án đều hiện rõ trong đôi mắt Nhan Trăn, cậu muốn cười, nhưng lại liều mạng nhịn lại, tay cũng hơi run.

Cậu muốn làm điều gì đó thật to han, ý niệm này khiến a-đrê-na-lin trong người điên cuồng tăng cao, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.

Nguyên Hoa hình như có chút dự cảm, hắn rũ mắt nhìn gò má xinh đẹp nọ, định nói vài lời ve vãn. Người bị hắn ép trong lòng đột nhiên nhón chân lên, nhắm chặt mắt, hôn lên môi hắn.

Cậu đang run.

Chỉ một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng khiến sau lưng Nhan Trăn ướt đẫm mồ hôi.

“… Phần thưởng cho người hùng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.