Nhan Trăn được nghe một câu chuyện xưa.
Đại khái là thời Minh triều, lúc đó Hạng Ngọc Loan, hay “Tử Khiêm”, là một thiếu niên thiên tài. Tuổi nhỏ đã có thể làm thơ, mười tuổi thành đồng sinh*, mười lăm tuổi là tú tài trong thôn, ai nhắc tới cũng khen không dứt miệng. Tử Khiêm gì cũng tốt, chỉ có một vấn đề đó là —— nhà rất nghèo.
*Đồng sinh: học trò nhỏ – thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.
Không sao, đây là khuôn mẫu trong các câu chuyện tài tử giai nhân mà.
Hi Dương từ khi có linh thức đã lớn lên bên cạnh giếng nước trong sân nhà Tử Khiêm. Có thể nói y và Tử Khiêm cùng nhau trưởng thành, dõi theo Tử Khiêm từ khi hắn còn nhỏ đến thời niên thiếu.
Khi Tử Khiêm mười sáu tuổi, mẫu thân mất vì bệnh, hắn sầu khổ u uất, tâm tình suy sụp cả ngày. Phụ thân hắn là tên nát rượu, có chút tích trữ cũng trộm đi mua rượu hết sạch. Vậy nên, hắn hận phụ thân, lập chí muốn thi quan chức, làm nên sự nghiệp.
Nhưng mẫu thân không còn, không ai lo liệu việc nhà, gia đình càng lúc càng khốn khó. Hắm tâm cao khí ngạo, trước giờ mỗi khi có người thỉnh viết chữ làm thơ, hắn đều rất hào phóng, hiện giờ lại muốn bán chữ lấy tiền? Đối phương không hiểu hoàn cảnh nhà hắn, còn cho rằng hắn tham lam, ngoài mặt tỏ vẻ khách khí, trong lòng lại xem thường cười cợt hắn.
Đây mới là lúc hắn chân chính nếm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2360071/quyen-2-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.