Chương trước
Chương sau
Về trường được hai ngày, Nhan Trăn sâu sắc cảm thụ được nỗi khổ tương tư.

Đúng, cậu vô cùng nhớ bữa cơm Hi Dương làm, quá ngon, nằm mơ cũng thấy nhớ. Tối qua cậu bị giấc mơ tràn ngập mùi thơm của thịt xé cay xào ớt, cá quả nấu cà tím làm đói bụng mà tỉnh, sau khi tỉnh dậy lập tức bị mùi giày thối tất thối loạn thất bát tao trong phòng xông vào mũi, không khỏi thương xuân bi thu.

Hơn nữa, mỗi ngày đến giờ cơm đều phải tới nhà ăn hắc ám để ăn, càng thê thảm.

Muốn chiếm được trái tim một người đàn ông thì nên xuất phát từ dạ dày trước, câu này nói cấm có sai mà.

Vì vậy lúc gọi điện về nhà cậu ngay lập tức nói: “Nhớ cơm Hi Dương làm quá, muốn mỗi ngày đều được ăn.”

Nhan Vận Lam lúc gọi điện toàn để loa ngoài, Hi Dương nghe thấy thì vui lắm: “Vậy ngày mai ta làm thêm một phần rồi mang tới cho cậu nhé?”

Năng lực thích ứng với xã hội loài người của yêu quái đều rất cao, vì để mình giống con người hơn, Hi Dương cũng sẽ tự mình ra ngoài mua đồ, cũng đọc hiểu hướng dẫn sử dụng.

Nên khi Hi Dương nói sẽ làm bánh đưa cho cậu, hành động cũng vô cùng nhanh nhẹn.

Y thấy Nhan Vận Lam vẫn đang ngủ trưa, liền tự mình mang đi, lúc ra khỏi tiểu khu, cây cối xung quanh dồn dập hướng lá chỉ đường. Hi Dương cười híp mắt nói: “Không cần đâu, cám ơn các ngươi, ta biết đường đi mà.”

Tiến vào tàu điện ngầm, cái cây bên cạnh vẫn cung kính cúi người, thoạt nhìn như bị gió tạt lệch về một bên.

Hi Dương lần đầu tiên đi xa nhà, cây cối hoa cỏ xung quanh đều rất lo lắng, chờ đến khi y tới đúng nơi, hơn một nữa thực vật trong thành phố đều rũ rượi thở phào.

Không chỉ hoa cỏ cây cối ngóng trông y, những người đi ngang qua cũng sẽ quay đầu nhìn lại, y cứ như là trung tâm của thế giới ấy. Có người len lén nhìn trộm, có người huýt sáo với y, còn có người tới xin chụp ảnh chung. Nhưng không cần biết lúc chụp nhìn đẹp ra sao, đến khi bọn họ nhìn lại, bức ảnh nhất định sẽ đen xì, không khác gì truyện kinh dị.

Dù mà dung mạo xuất chúng, trường sam trên người, hay là tóc dài qua eo, đều vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Có người nghĩ là cosplay cổ trang, thậm chí có người còn tưởng là thần tiên hạ phàm.

Lướt qua vô vàn ánh nhìn của người đi đường, cuối cùng y cũng tới được H đại, nghênh đón một làn sóng chú ý mới.

Lúc Hi Dương đã đang trên đường tới, Nhan Trăn mới được mẹ cậu nhắc nhở. Cậu kinh hãi biến sắc: “Sao mẹ lại để y đến đây!”

“Thì do lời hôm qua của con đó? Đứa nhỏ rất thật lòng, con bảo muốn ăn, sáng nay y đã dậy sớm chuẩn bị rồi.” Nhan Vận Lam nói.

Nhan Trăn điên rồi: “Con chỉ đùa thôi mà, sao y lạo thật… Hạng Ngọc Loan đang ở đây đó! À không, là Hạng Ngọc Loan đang ở H đại! Hiện giờ hắn là giảng viên trong trường bọn con!”

Nhan Vận Lam: “…”

“Con cứ tưởng mẹ biết.” Nhan Trăn nói, “Cha con, ổng đã nói rồi mà? Hạng Ngọc Loan bị điều tới H đại.”

Nhan Vận Lam: “Mẹ già rồi, nhớ sao nổi mấy chuyện đó?”

Nhan Trăn không biết phải làm sao, cũng đâu thể đuổi Hi Dương về được, mong là thế giới đừng nhỏ quá, H đại hơn ngàn mẫu đất, đừng có trùng hợp mà gặp nhau nhé.

“Con ra cổng trường đón y đây.” Nhan Trăn nói, “Thật đáng sợ mà, kiểu này y sẽ là nhân vật được bàn tán đứng đầu trong trường mất.”

Hi Dương quá bắt mắt, lần trước lúc ra ngoài mua thức ăn còn có người nghĩ y là minh tinh cơ đấy.

Nhan Trăn gọi điện cho Hi Dương, đầu kia rất nhanh đã được tiếp, một tiếng thét chói tại từ micro điện thoại truyền qua, Nhan Trăn: “…”

Hi Dương khách khí : “Xin chào?”

Nhan Trăn nói: “Nhan Trăn đây, anh tới trường tôi rồi à?”

Hi Dương: “Đúng vậy.”

Nhan Trăn muốn điên: Anh đừng có mà bình thản như thế!

“Bình thản gì cơ?” Hi Dương lại khách khí hỏi.



Nhan Trăn: “…”

Cậu thề, nhất định phải bỏ được cái tật xấu nói lời trong lòng ra khỏi miệng này.

Vì để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Nhan Trăn vừa nói chuyện vừa đeo dép chạy như bay ra ngoài. Cậu không hỏi Hi Dương đang ở cổng nào, một là vì hỏi cũng như không, người ta chắc chắn không biết, hai là vì nghe động tĩnh thôi cậu đã đoán được rồi.

Nhỡ cô dâu nhỏ Hi Dương bị người ta đùa giỡn thì sao đây?

Có lẽ là tu luyện gần đây có tác dụng, lúc cậu chen vào đám đông ngoài cổng lớn, mặt không đỏ thở không gấp, còn có thể lớn tiếng hô lên: “Xin phép cho qua!”

Chật vật một phen, Nhan Trăn cuối cùng cũng lôi được Hi Dương từ trong đám đông ra ngoài.

“Hình như họ hiểu lầm ta là đại nhân vật nào đó.” Hi Dương cảm thấy rất mới mẻ, vui vẻ nói.

Đại học là nơi tập trung của giới trẻ mà, người mê cổ trang trên mạng không ít, phần nhiều là nữ sinh, Hi Dương ăn mặc thế này nên mới bị nhận thành người nổi tiếng trong giới đó, khiến mọi người hưng phấn đến điên luôn. Ai không hiểu cũng thấy hiếu kỳ, hóng hớt vây xem, đương nhiên sẽ dấy lên một làn sóng người.

“Lần sau có ra ngoài cũng đừng mặc vậy nữa, đổi quần áo bình thường đi, mặc đồ của tôi cũng được.” Nhan Trăn nói, “Có thể lúc làm cây anh đã quen người khác nhìn chằm chằm mình… nhưng giờ không giống, sẽ gây hỗn loạn đó, cũng sẽ khiến anh gặp phiền phức.”

“Xin lỗi.” Hi Dương nhanh chóng nhận sai, “Lần sau ta sẽ chú ý.”

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Nhan Trăn hiểu y mới hoà nhập vào xã hội nên có những thứ còn chưa rõ. “Anh cầm nhiều đồ vậy có nặng lắm không?”

Cậu nhận lấy hộp bánh ngọt từ tay Hi Dương, đưa lên trước mặt cẩn thận ngắm nghía: “Trong này có những cái gì?”

Trong tay Hi Dương vẫn còn một hộp, y giải thích: “Ngăn trên là Egg Tart, phía dưới là Mousse, trong hộp ta đang cầm là su kem, còn có hai cái bánh bông lan.”

Nhan Trăn vừa nghe vừa chảy nước miếng, trong lòng lần thứ hai hiện lên dòng chữ lánh lánh vàng choé: Có cô vợ như này thì còn cầu gì nữa!

Hi Dương nói: “Không biết cậu thích loại nào nên làm nhiều một chút, sau này cậu muốn ăn gì thì nói cho ta, ta lại mang tới cho.”

“Thế thì phiền anh lắm.” Nhan Trăn nói, “Lần sau lại nói đi.”

“Thực ra vì ân công làm việc…”

Khi mới bắt đầu nói chuyện với Nhan Trăn, Hi Dương đều sẽ gọi cậu là “ân công” , bị nói mấy lần mới dần dần sửa miệng.

Hi Dương cũng nhớ tới, đặt hai ngón tay ấn miệng mình, “À, không được gọi như vậy.”

Trên đường đi vẫn có người vây xem bọn họ, Nhan Trăn sợ đám người lại đông lên bèn dẫn y tới bên hồ Tình Nhân.

“Lát nữa về anh phải cẩn thận.” Nhan Trăn nói, đột nhiên cảm thấy cây liễu bên cạnh hưng phấn hẳn lên, xào xà xào xạc lắc lư tới lui. “… Bọn chúng sao thế?”

“Chắc là gặp ta nên mới vui mừng.” Hi Dương thử qua đó xoa xoa cành liễu, “Bọn họ đều còn nhỏ, mong ta có thể thường xuyên tới đây bồi họ.”

Đồng hương gặp nhau, hai dòng lệ chảy ào ào. Tuy không hợp hoàn cảnh lắm, Nhan Trăn vẫn nhớ tới câu này. Hi Dương đối với họ rất tốt, kiên trì lắng nghe âm thanh của từng cái cây.

“Bọn họ đang khen cậu đẹp đó.” Hi Dương nghe một lát, sau đó nói.

Nhan Trăn không biết nên nói gì, aiz, cậu không ngờ sẽ có một ngày mình được cây khen .

“Còn nữa, cây này nói thường hay thấy cậu hẹn hò với bạn trai ở đây, nó thấy bạn trai cậu cũng rất tuấn tú, hỏi cậu có thể bảo hắn không mặc y phục rồi qua đây không?”

Nhan Trăn: “…”

Đây là cái cây liễu ma quỷ gì thế này! Dám có suy nghĩ không đứng đắn với bạn trai cậu, nói nói thẳng cho cậu nghe!

Tinh thần bị kích thích quá độ, Nhan Trăn nguyên khí đại thương, ăn hai cái Egg Tart để hồi phục. Cậu liếc nhìn Hi Dương một cái, thấy y vẫn đứng nghe một gốc liễu rủ rỉ tâm sự, mấy phút rồi vẫn chưa đổi tư thế, không khỏi cảm thán y thật kiên nhẫn.



Nhan Trăn lôi điện thoại ra, kể cho Nguyên Hoa chuyện ly kỳ vừa rồi.

Nguyên Hoa gửi lại một chuỗi ha ha ha ha. Nhan Trăn nói: Anh đắc ý lắm phải không? Một cái cây cũng ước ao cơ thể của anh.

Nguyên Hoa: Anh nào có dám, nhưng anh khá tò mò đó là cái cây nào, lần sau anh qua xem xen.

Nhan Trăn: Không được, em không dám đi hướng này nữa.

Nguyên Hoa lại gửi tới một chuỗi ha ha ha ha.

Nhan Trăn mách lẻo thất bại, cất điện thoại bèn ăn một cái bánh bông lan để an ủi tâm hồn.

“Không khí và ánh sáng ở đây tốt thật, bọn nhỏ đều lớn lên khoẻ mạnh.” Hi Dương ngồi xuống cạnh cậu, hẳn là đã chăm sóc tốt cảm xúc của bọn nhỏ. “Nếu thân thể của ta cũng ở đây thì tốt biết bao, bên đó cô đơn lắm.”

“Bên đó” chắc là ám chỉ khu bảo tồn, Nhan Trăn nói: “Anh ở đó không tốt sao?”

Hi Dương nói: “Lúc ta tới, nơi đó đã có một đại thụ yêu, bộ rễ của hắn khoẻ lắm, ta lại ở gần, những cây cối khác cũng không dám gần gũi.”

Vậy đúng là thảm, còn chả bằng ở ngoài tiêu dao tự tại.

“Nhưng giờ ta có thể đi lại khắp nơi rồi, cũng rất tốt.” Hi Dương nói, “Gần đây ta có dự cảm…”

Nhan Trăn bắt đầu ăn su kem: “Dự cảm gì.”

“E rằng ta và Tử Khiêm, chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp mặt.”

Nhan Trăn lần đầu tiên bị sặc bơ trong đời, vỗ ngực thật mạnh: “Gì cơ?”

Đây là H đại, Hạng Ngọc Loan là giảng viên ở đây. Nhan Trăn lập tức nói: “Hi Dương, anh cũng nên về thôi? Ra ngoài lâu quá mẹ tôi sẽ lo lắng.”

Hi Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, đây là lần trước Nhan Vận Lam dẫn y đi mua, dạy y xem giờ thế nào. “Ừm, cũng tới thời gian chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối rồi.”

Nhan Trăn nói thuận theo: “Đúng đúng đúng, mẹ tôi cứ hễ đói bụng là lại càu nhàu lải nhải, anh mau về đi.”

Hi Dương đứng lên: “Ta về đây.”

May mà đúng ý của mình, Nhan Trăn dọn đồ, mousse xoài và su kem để vào một hộp mang về cho bạn cùng phòng, cái hộp không còn lại thì đưa Hi Dương để y mang về.

Hi Dương cầm hộp, chậm rãi thong thả đi dọc bờ hồ cùng cậu ra ngoài.

“Ăn ngon chứ?” Hi Dương không quên hỏi cảm nhận của cậu.

“Siêu cấp ngon!” Nhan Trăn nói, “Muốn bắt cá hai tay với anh ghê, bạn trai tôi chỉ biết ăn thôi.”

Hi Dương cũng rất vui: “Vậy ta sẽ thường xuyên làm cho cậu, nhưng ta không thể cùng cậu được, ta muốn chờ Tử Khiêm…”

Đây là lần thứ Nhan Trăn bị yêu quái cự tuyệt, lần trước là bị Tiêu Đại Hải từ chối ngủ chung một giường, khi đó hắn còn là hamster đấy. Nhan Trăn nhún vai: “Ừ ừ, anh đừng tưởng thật chứ, tôi đùa chút thôi.”

Còn 200 mét nữa là tới cổng trường, Hi Dương có thể đi tàu điện ngầm ở gần đó để về nhà. Nhan Trăn nghĩ thầm, sau đó tuyệt đối không thể để Hi Dương tới H đại nữa.

Cậu vẫn còn suy tư lung tung, bỗng cảm nhận được Hi Dương đi cạnh đột nhiên ngừng lại, bất động không nhúc nhích, cứ như đã trở lại nguyên hình.

“Sao thế?” Nhan Trăn không hiểu ra sao, vừa ngẩng đầu đã thấy người đối diện, cái người mà cậu hi vọng không bao giờ gặp phải ý.

Nhan Trăn cảm thấy miệng mình là miệng quạ đen, suy nghĩ cũng quạ đen, cuộc đời là những màn cắm flag chuẩn không cần chỉnh.

*flap: dấu hiệu báo trước, lo lắng nghĩ gì thì có khi nó sẽ xảy ra..

Thế giới này, con mẹ nó nhỏ như vậy đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.