Hai ngày sau, Hạng Ngọc Loan và Hi Dương cùng nhau về N thị.
Dạo này hắn rất rảnh rỗi, một phần nguyên nhân là do ma vật gây rối đã dần an tĩnh lại, ở H thị không có mầm hoạ lớn nào, hắn không ở thì giao cho cấp dưới trông coi cũng được.
Vườn bảo tồn ở N thị tương đối lớn, cây cối hoa cỏ dọc đường đều xôn xao chào hỏi hắn, dù Hạng Ngọc Loan hoàn toàn không nghe hiểu.
Hi Dương nói: “Cây nơi nào đều bảo anh để râu nhìn không đẹp.”
“Không đẹp?” Hạng Ngọc Loan sờ sờ mặt mình, “Nhưng mọi người đều nói rất có vị đàn ông mà.”
“Em cũng thấy thế.” Hi Dương ôm cánh tay hắn, “Nhưng lúc bị cọ vào ngứa lắm.”
Hạng Ngọc Loan suy nghĩ rất lâu, cũng không phải hắn không nỡ cạo, chỉ là thấy không quen thôi. “Vậy để hôm nào anh cạo đi.”
Cách bản thể của Hi Dương không xa cũng là một thụ yêu, một cây hoè già khoẻ khoắn, mỗi ngày đều chăm chỉ hút chất dinh dưỡng, cũng không thích nói chuyện.
Giữa họ chỉ cách nhau một con đường, hai cái cây đều rất to lớn, nên không ít du khách chọn nơi này là nơi cố định để chụp ảnh lưu niệm.
Hi Dương nhìn mọi người đang ngồi trên rễ mình chụp ảnh, trong lòng có chút phức tạp: “Em cũng muốn chụp chung với chính mình.”
Một đoàn du khách lại rời đi, cây liễu lớn rũ cành đón gió, nhẹ nhàng đung đưa như chào đón Hi Dương trở về.
Hạng Ngọc Loan không vội chụp hình, đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2360026/quyen-2-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.