57.
Người bạn.
Lý Tùng Nhất cảm thấy Trần Đại Xuyên có vẻ không vui.
Tâm trạng không vui này kéo dài mãi đến khi kết thúc cảnh quay múa lân sư rồng.
Lý Tùng Nhất chuẩn bị "ra trận", trong lòng hãy còn bận tâm cho Trần Đại Xuyên nên cố ý kéo anh sang một bên. Cậu thấp giọng: "Anh tính tự vả vào mặt nhưng trượt tay thôi mà. Có mỗi tôi biết, yên tâm đi."
Trần Đại Xuyên cười nhạt: "Nếu em bớt nói mấy lời này, cũng không treo kiểu cười hả hê bên miệng, có lẽ tôi yên tâm thật đấy."
Lý Tùng Nhất ngây thơ vô số tội: "Tôi đang cười cơ à?"
Trần Đại Xuyên nhìn cậu chằm chằm: "Em đoán xem."
Lý Tùng Nhất sờ khóe miệng, quả thật đã nhếch lên thật cao. Cậu bèn cười thành tiếng: "Tại anh hết. Sao tôi biết Thái tử điện hạ tôn quý cũng làm trò con bò? Tiếng đập đó cứ phát đi phát lại trong đầu tôi, nó cứ văng vẳng bên tai thế nào ấy."
Trần Đại Xuyên mở lòng bàn tay ra.
Lý Tùng Nhất dựa vào xem: "Tướng tốt. Năm ngón tay thon dài; lòng bàn tay dày rộng, còn có vết chai mỏng. Nhìn một phát, biết ngay là từng luyện võ. Đánh người hẳn là rất đau, thảo nào tiếng vang lớn dễ sợ."
Trần Đại Xuyên nói với Lý Tùng Nhất cách chân thành: "Nếu em thích âm thanh đó, tôi có thể giúp em cảm nhận rõ lần nữa."
Lý Tùng Nhất chợt thấy hai má lành lạnh, mặt mày cũng nghiêm túc hơn hẳn: "Tôi nghe đạo diễn gọi rồi. Đi trước nha!"
Bấy giờ Lý Tùng Nhất mới nhận ra, chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-gianh-anh-de-voi-thai-tu/944005/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.