Lý Tùng Nhất bỗng nói: "Anh tìm được diễn viên cho kẻ lừa đảo chưa?"
"Chưa nữa." Phương Hữu Hành đáp.
"Được!" Lý Tùng Nhất vỗ bàn. "Tôi có người. Nếu anh chọn ảnh, tôi có thể giảm thù lao xuống."
Phương Hữu Hành hỏi ngay: "Giảm nhiêu?"
"Tôi lấy tượng trưng một vạn thôi." Lý Tùng Nhất hết sức hào phóng, đức tính này mới xuất hiện gần đây là do cậu vừa phất lên trong một đêm. (10,000 RMB = 35,741,802 VNĐ)
Phương Hữu Hành suýt thì buột miệng tôi đồng ý. May sao y là một đạo diễn kính nghiệp, chưa rớt hết liêm sỉ xuống đất: "Cậu định giới thiệu ai? Chuyên nghiệp không? Đáng tin không?"
Lý Tùng Nhất giơ ngón cái: "Tuyệt đối chuyên nghiệp, tuyệt đối đáng tin."
Khang Kiều hắng giọng: "Hẹt hèm. Tùng Nhất, thù lao của cậu phải thương lượng với tôi và công ty theo quy trình chính thức. Thường thì, công ty không cho cậu nhận nếu thù lao quá thấp."
Lý Tùng Nhất nhướng mi, mặt dày mày dạn thưa: "Nếu không phải Bình Xuyên mấy người cây cao đón gió hại tôi ra nông nỗi này, thì tôi đâu phải rơi xuống hoàn cảnh như hôm nay. Trần Đại Xuyên không thấy có lỗi thì thôi, còn dám mặt dày đặt yêu cầu với tôi?"
Khang Kiều nuốt nước bọt: "Tôi nói ví dụ vậy thôi. Bây giờ cậu là tình huống đặc biệt. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, sau này nhớ chú ý chút."
Phương Hữu Hành ngạc nhiên, đoạn hỏi Khang Kiều: "Cậu ấy với ông chủ Trần thân lắm hả? Sao gọi thẳng tên người ta?"
"Ổng có phải Thái tử hay Hoàng đế đâu mà không cho gọi thẳng tên?" Lý Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-gianh-anh-de-voi-thai-tu/943962/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.