***
Là Thời Bất Phàm động tay động chân trước, nháy mắt hiện trường bỗng loạn cào cào, Chân Nguyên Bạch kinh sợ chạy thật xa. Cậu thật sự rất sợ đánh nhau, cho dù là ở quê hai con chó đuổi nhau cắn nhau cậu cũng không dám đến gần.
Ai lại muốn cùng Thời Bất Phàm đánh nhau... À cái này căn bản không phải là đánh nhau, rõ ràng là Thời Bất Phàm đơn phương đánh người ta.
Nữ sinh chung quanh có người sợ đến mức hét lên, ủy viên kỷ luật cũng không dám can ngăn, vội vàng đi gọi giáo viên, hiệu trưởng cầm loa vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Ai, ai đánh nhau! Dừng tay lại hết cho tôi."
Lâm Khôn bị đánh đến không phản kháng nổi, trong lòng kêu chết tiệt, thầm nghĩ con mẹ nó hắn có động thủ được đâu mà!
Mấy thầy giáo trẻ tuổi khỏe mạnh vội vàng chạy tới can ngăn, hiệu trưởng vừa thấy Thời Bất Phàm thì bắt đầu run lên: "Thời Bất Phàm!! Em dừng lại cho thầy, đè em ấy lại, đem em ấy đến đây!"
Mấy giáo viên nam thở hồng hộc, Thờ Bất Phàm ngoan cố y như con lừa vậy, bị tách ra rồi còn cố đá người kia một phát, lông mày hiệu trưởng nhảy dựng lên, quát lớn: "Đầu em đã bị thương thế rồi sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi? Đến đây làm gì?"
Âm thanh qua loa phát ra khắp sân thể dục, hiệu trưởng dùng tiếng nói của mình nói ra câu mà ai cũng muốn nói, đúng vậy, bị thương thế rồi sao còn đến đây làm gì.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-cung-giao-thao-mat-tri-nho-gia-vo-yeu-duong/2866486/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.